guǎ shuāng
guǎ wèi
guǎ ài
guǎ zhì
guǎ lǎo
guǎ jiàn
guǎ xiá
guǎ duàn
guǎ lì
guǎ chóu
guǎ yuē
guǎ guò
guǎ qù
guǎ fū
guǎ yù
guǎ lòu
guǎ xiān
guǎ zhī
guǎ hàn
guǎ là
guǎ zhù
guǎ là
guǎ nián
guǎ dàn
guǎ tú
guǎ qì
guǎ mèi
guǎ fù
guǎ yíng
guǎ cù
guǎ chù
guǎ dàn
guǎ dé
guǎ gōng
guǎ nè
guǎ néng
guǎ shuāng
guǎ lā
guǎ sè
guǎ tóu
guǎ lǜ
guǎ jiāo
guǎ sǎo
guǎ méng
guǎ shí
guǎ ruò
guǎ ēn
guǎ qiàn
guǎ mò
guǎ tè
guǎ yuàn
guǎ yǔ
guǎ dàn
guǎ zǐ
guǎ chóu
guǎ bái
guǎ shì
guǎ chén
guǎ gū
guǎ jiāng
guǎ hú
guǎ lǎo
guǎ hé
guǎ liè
guǎ móu
guǎ qī
guǎ mìng
guǎ dǎng
guǎ jū
guǎ lí
guǎ chóu
guǎ shòu
guǎ hé
guǎ jiǔ
guǎ kè
guǎ xìn
guǎ chéng
guǎ huáng
guǎ àn
guǎ xiōng
guǎ hè
guǎ lì
guǎ shěn
guǎ fā
guǎ wéi
guǎ qiǎn
guǎ mǔ
guǎ qīng
guǎ qíng
guǎ fá
guǎ yán
guǎ xué
guǎ fāng
guǎ huǐ
guǎ yóu
guǎ mào
guǎ yú
guǎ bó
guǎ ǒu
guǎ ǒu
guǎ shǎo
guǎ wén
guǎ cǎo
guǎ huān
guǎ mín
guǎ rén
guǎ tài
guǎ fu
guǎ dú
guǎ zhuàng
guǎ jūn
yōng ruò
àn ruò
chōng ruò
rǎn ruò
lǔ ruò
gū ruò
něi ruò
hūn ruò
pí ruò
mèi ruò
dí ruò
rǒng ruò
jiā ruò
qiè ruò
qiǎn ruò
wāng ruò
bà ruò
xū ruò
tóng ruò
qióng ruò
wěi ruò
rǎn ruò
jiāo ruò
sè ruò
guǎ ruò
tiāo ruò
wán ruò
rěn ruò
yǎn ruò
xì ruò
shuāi ruò
mián ruò
wēi ruò
jiàn ruò
cū ruò
hé ruò
nián ruò
shì ruò
náo ruò
fān ruò
pín ruò
bìng ruò
zhòng ruò
hé ruò
cuì ruò
nào ruò
è ruò
qióng ruò
diāo ruò
bù ruò
àn ruò
nú ruò
àn ruò
fán ruò
gē ruò
yú ruò
léi ruò
chán ruò
yán ruò
fán ruò
shòu ruò
píng ruò
jiǎn ruò
kuāng ruò
pò ruò
bó ruò
qǐn ruò
lòu ruò
liè ruò
yú ruò
wén ruò
miàn ruò
chōng ruò
duǎn ruò
zhì ruò
xuē ruò
dān ruò
líng ruò
chōng ruò
yǔ ruò
cí ruò
wěi ruò
jīng ruò
hǎo ruò
xiǎo ruò
yū ruò
chán ruò
ěr ruò
fán ruò
ruǎn ruò
lǎo ruò
qiáng ruò
jí ruò
léi ruò
xiān ruò
rú ruò
wēi ruò
qiān ruò
jī ruò
bǎn ruò
yāo ruò
háo ruò
bǐ ruò
xì ruò
wǎn ruò
bēi ruò
qiān ruò
qióng ruò
jiǎn ruò
níng ruò
rú ruò
yóu ruò
nuò ruò
duò ruò
ruǎn ruò
jiǎn ruò
jiān ruò
xiù ruò
qīng ruò
mào ruò
jiāo ruò
luán ruò
rǒng ruò
cù ruò
tǐ ruò
xū ruò
jiāo ruò
dī ruò
róu ruò
⒈ 谓势孤力小。
引汉潘勗《册魏公九锡文》:“当此之时,王师寡弱,天下寒心,莫有固志。”
唐无名氏《灵应传》:“女曰:‘矧妾一女子,父母斥其孤贞,狂童凌其寡弱。’”
《诗·唐风·有杕之杜》“有杕之杜” 宋朱熹集传:“故言此杕然之杜生于道左,其荫不足以休息,如己之寡弱不足恃赖。”
⒉ 指孤弱的人。
引晋潘岳《关中诗》:“靡暴于众,无陵于强。惴惴寡弱,如熙春阳。”
寡guǎ(1)(形)少;缺少(跟‘众、多’相对):~欢|沉默~言|~不敌众|孤陋~闻。(2)(形)淡而无味:清汤~水。(3)(形)妇女死了丈夫:守~|~居。
弱读音:ruò弱ruò(1)(形)气力小;势力差:软~|衰~。(2)(形)年幼:老~。(3)(动)差;不如:他的本领不~于那些人。(4)(动)〈书〉丧失(指人死):又~一个。(5)(助)接在分数或小数后面;表示略少于此数:三分之二~。