fán gē
fán shè
fán tǐ
fán zuì
fán kè
fán cái
fán yǒu
fán bèi
fán yuán
fán wù
fán yǔ
fán yùn
fán gǔ
fán yǔ
fán zhī
fán lǚ
fán shǐ
fán shāng
fán gǒng
fán bǐ
fán pǐn
fán yú
fán mù
fán huā
fán lù
fán cái
fán ér
fán chén
fán jiā
fán yǔ
fán lòu
fán qīng
fán jìn
fán bǐ
fán yīn
fán yì
fán bì
fán duǎn
fán nè
fán děng
fán cáo
fán tīng
fán jīn
fán xiǎo
fán liú
fán xīn
fán chóng
fán xiǎng
fán chén
fán jiàn
fán shēng
fán lì
fán lín
fán yàn
fán jìng
fán gù
fán xià
fán niàn
fán jiù
fán yì
fán kuì
fán qì
fán yào
fán yì
fán zǐ
fán kǒu
fán ruò
fán shèng
fán yōng
fán mín
fán kū
fán sú
fán bīn
fán dǐ
fán zhuó
fán shì
fán shì
fán rén
fán yǎn
fán huǒ
fán mǔ
fán suǒ
fán báo
fán shēn
fán chóu
fán lǐ
fán è
fán tóng
fán huì
fán bǎi
fán qū
fán diào
fán cǎo
fán qiǎn
fán fū
fán shì
fán fèi
fán zhǒng
fán lóng
fán mǎ
fán tǔ
fán shǒu
fán qì
fán shì
fán nú
fán xíng
fán sēng
fán zǒu
fán zhì
fán xiàn
fán qíng
fán wēi
fán lún
fán nìng
fán liè
fán qiú
fán lóng
fán méng
fán mù
fán wěi
fán tāi
fán hào
fán shí
fán ěr
fán yī
fán máo
fán liáo
fán niǎo
fán zhì
fán bēi
fán ěr
fán jǐ
fán shù
fán shù
fán àn
fán gé
fán zhǔ
fán lì
fán lèi
fán jiān
fán jiè
fán tiě
fán diǎn
fán jì
fán ěr
fán cǐ
fán cháng
fán tú
平庸鄙陋。
平常[.好工具]的人。
⒈ 平庸鄙陋。
引《晋书·刘寔传》:“夫一时在官之人,虽杂有凡猥之才,其中贤明者亦多矣,岂可谓皆不知让贤为贵邪!”
宋苏辙《论冬温无冰札子》:“兼其人物凡猥,学术荒谬,而寘之太常礼乐之地,命下之日,士人无不掩口窃笑。”
清刘大櫆《徐昆山文序》:“余谓自古文章之传於后世,不在圣明之作述,则必在英雄豪杰高隐旷达之士之所为,而齷齪凡猥奔趋荣利之辈,卒归泯灭,无一存者。”
⒉ 平常的人。
引晋葛洪《抱朴子·塞难》:“率有经俗之才,当涂之伎,涉览篇籍助教之书,以料人理之近易,辨凡猥之所惑。”
《晋书·杨方传》:“此子开拔有志,意只言异於凡猥耳,不图伟才如此。”
凡fán(1)(名)指人世间(宗教或迷信的说法):天仙下~。(2)(副)平常:平~。(3)(副)凡是;所有:全书~十六卷。(4)(副)大概、要略:大~。(5)(名)我国民族音乐音阶上的一级;乐谱上用做记音符号;相当于简谱的“4”。
猥读音:wěi猥wěi(1)(形)多;杂:~杂。(2)卑鄙;下流:贪~。