fán tú
fán mù
fán shì
fán shǒu
fán xīn
fán shù
fán lóng
fán mín
fán bǎi
fán wěi
fán shèng
fán gé
fán zhǒng
fán diào
fán bǐ
fán yì
fán shí
fán gǔ
fán shì
fán yīn
fán yǔ
fán yǔ
fán chóng
fán jǐ
fán bǐ
fán zhǔ
fán qì
fán tiě
fán shǐ
fán qiǎn
fán tīng
fán fèi
fán duǎn
fán shì
fán ěr
fán chén
fán yǒu
fán bèi
fán sú
fán mǎ
fán zhī
fán cǐ
fán jiàn
fán cǎo
fán dǐ
fán kè
fán qiú
fán cái
fán ěr
fán huì
fán zhuó
fán jiè
fán yì
fán zǒu
fán jìng
fán shù
fán rén
fán kǒu
fán tǔ
fán bì
fán qū
fán tǐ
fán yōng
fán yì
fán sēng
fán ěr
fán mù
fán mǔ
fán huǒ
fán xiàn
fán è
fán lǐ
fán jiān
fán ruò
fán nú
fán gē
fán lǚ
fán gù
fán suǒ
fán lún
fán àn
fán fū
fán chóu
fán lì
fán wēi
fán yī
fán jìn
fán shì
fán tóng
fán jīn
fán shāng
fán hào
fán zhì
fán báo
fán shè
fán yǎn
fán liè
fán qì
fán cháng
fán niǎo
fán nè
fán tāi
fán jì
fán diǎn
fán zhì
fán qíng
fán lù
fán yuán
fán xíng
fán xiǎng
fán máo
fán huā
fán kū
fán wù
fán yào
fán chén
fán ér
fán cáo
fán xià
fán xiǎo
fán zǐ
fán lín
fán shēn
fán kuì
fán liú
fán cái
fán liáo
fán pǐn
fán yǔ
fán yú
fán nìng
fán zuì
fán gǒng
fán lì
fán niàn
fán jiā
fán méng
fán jiù
fán yàn
fán lèi
fán shēng
fán bīn
fán qīng
fán lóng
fán bēi
fán yùn
fán děng
fán lòu
chán sēng
táng sēng
bì sēng
tán sēng
jiǔ sēng
lín sēng
dēng sēng
mén sēng
hú sēng
zuì sēng
fàn sēng
xué sēng
hàn sēng
shèng sēng
tǔ sēng
dào sēng
zhú sēng
jiǎng sēng
dìng sēng
kūn sēng
ní sēng
kè sēng
fān sēng
kū sēng
lǎo sēng
yì sēng
lǜ sēng
fàn sēng
gāo sēng
fán sēng
míng sēng
zhēn sēng
shī sēng
gòng sēng
nà sēng
pín sēng
⒈ 佛教语。谓未证道的僧人,对证道的圣僧而言。
引北齐颜之推《颜氏家训·归心》:“见有名僧高行,弃而不説,若覩凡僧流俗,便生非毁。”
《旧唐书·姚崇传》:“何必溺於小説,惑於凡僧,仍将喻品,用为实録,抄经写像,破业倾家,乃至施身亦无所吝,可谓大惑也。”
宋苏辙《广福僧智昕西归》诗:“悟老非凡僧,瓦砾化金银。”
凡fán(1)(名)指人世间(宗教或迷信的说法):天仙下~。(2)(副)平常:平~。(3)(副)凡是;所有:全书~十六卷。(4)(副)大概、要略:大~。(5)(名)我国民族音乐音阶上的一级;乐谱上用做记音符号;相当于简谱的“4”。
僧读音:sēng僧sēng(名)出家修行的男性佛教徒;和尚:~人|~衣。