gōng shì
gōng sù
gōng shùn
gōng fú
gōng dé
gōng ràng
gōng chì
gōng dài
gōng yuàn
gōng mǐn
gōng xiào
gōng wéi
gōng kǎi
gōng tǒng
gōng xùn
gōng wèi
gōng zhuāng
gōng guǎn
gōng zhí
gōng yǎng
gōng gōng
gōng jìng
gōng qín
gōng qiān
gōng sòng
gōng mò
gōng xiè
gōng mì
gōng jǐ
gōng bǐ
gōng qǐng
gōng jié
gōng rén
gōng xǐ
gōng hé
gōng dèng
gōng shùn
gōng jiāng
gōng hè
gōng nú
gōng wéi
gōng hòu
gōng tīng
gōng jǐn
gōng shèn
gōng chéng
gōng mìng
gōng zhèng
gōng qián
gōng kè
gōng yíng
gōng jiǎn
gōng sù
gōng yuē
gōng xiǎn
⒈ 恭敬谦逊。
引《管子·小称》:“修恭逊、敬爱、辞让、除怨、无争以相逆也,则不失於人矣。”
《新唐书·韩弘传》:“子公武 ……性恭逊,不以富贵自处。”
宋曾巩《库门员外郎知临江军范君墓志铭》:“为人恭逊质俭,能自修飭。”
明归有光《江西右布政使致仕雍里顾公权厝志》:“公为人敦重……孝友恭逊。”
恭gōng(动)恭敬:~候|~贺。
逊读音:xùn逊xùn(1)(动)让出(帝王的位子):~位。(2)(动)谦虚;谦恭:谦~|出言不~。(3)(动)〈书〉差;比不上;不及:~色|稍~一筹。