lán zhǐ
lán jiǎn
lán shěng
lán báo
lán tiáo
lán jīn
lán huì
lán dān
lán shēng
lán zǐ
lán jìn
lán zhǔ
lán yè
lán qiū
lán xiù
lán mèng
lán huā
lán guī
lán zhōu
lán xūn
lán chéng
lán huì
lán fáng
lán liáo
lán fén
lán yán
lán dēng
lán gāi
lán yān
lán jia
lán shǔ
lán pǔ
lán fāng
lán tāng
lán tíng
lán yá
lán pén
lán gé
lán zhù
lán zhāng
lán shì
lán jīn
lán yīn
lán cǎo
lán ruò
lán zhào
lán yīng
lán xùn
lán zé
lán xiū
lán yàn
lán dàn
lán náo
lán huái
lán gàn
lán shì
lán xūn
lán wèi
lán yóu
lán gāng
lán shí
lán yè
lán yì
lán jiāo
lán shí
lán nà
lán yù
lán shē
lán shè
lán ài
lán táng
lán jīn
lán xiāng
lán gāng
lán sūn
lán kè
lán dū
lán gāo
lán qí
lán yuè
lán tái
lán tuó
lán zhào
lán yáo
lán gāo
lán zhī
lán guì
lán zhōu
lán yú
⒈ 亦作“兰奢”。梵语或伊朗语译音。为褒赞之辞。参见“兰若”。
引南朝宋刘义庆《世说新语·政事》:“王丞相拜扬州,宾客数百人竝加霑接,人人有説色。唯有临海一客姓任及数胡人为未洽。公因便还到过任边云:‘君出, 临海便无復人。’ 任大喜説。因过胡人前弹指云:‘兰闍,兰闍。’羣胡同笑,四坐竝懽。”
《朱子语类》卷一三六:“王导为相,只周旋人过一生,谓胡僧曰:‘兰奢,兰奢。’乃胡语之藵誉者也。”
一说,即兰若。见宋王应麟《困学纪闻·杂识》。后人亦间有用之者。 苏曼殊《断鸿零雁记》第二四章:“盖今之沙门,虽身在兰闍,而情趣缨茀者,固如是耳。”
兰lán(1)(名)兰花。(2)(名)兰草。(3)(名)古书上指木兰:~浆。(4)(名)(Lán)姓。
阇读音:dū,shé[ dū ]1. 城门上的台:阇城。