lán yá
lán yuè
lán shěng
lán huái
lán yàn
lán zhī
lán ruò
lán dū
lán sūn
lán dàn
lán liáo
lán xūn
lán yáo
lán xūn
lán tíng
lán dēng
lán pǔ
lán yóu
lán tái
lán jiǎn
lán gāo
lán yīn
lán gāng
lán yù
lán shēng
lán zhǔ
lán nà
lán tiáo
lán wèi
lán gé
lán chéng
lán shí
lán qiū
lán pén
lán yè
lán xiù
lán fén
lán zhǐ
lán táng
lán báo
lán gāi
lán guì
lán gāng
lán zhào
lán yè
lán shǔ
lán guī
lán zhōu
lán yú
lán jiāo
lán fáng
lán qí
lán xiāng
lán tāng
lán huì
lán yì
lán gāo
lán jīn
lán cǎo
lán shì
lán ài
lán zǐ
lán shē
lán xiū
lán yān
lán mèng
lán jìn
lán dān
lán gàn
lán zhāng
lán huā
lán zhōu
lán náo
lán jīn
lán kè
lán xùn
lán shè
lán huì
lán tuó
lán zé
lán yán
lán jīn
lán jia
lán zhù
lán shì
lán zhào
lán shí
lán yīng
lán fāng
⒈ 后以“兰陔”为孝养父母之典。
引《诗·小雅·南陔序》:“《南陔》,孝子相戒以养也……有其义而亡其辞。”
晋束晳承此旨而作《补亡》诗:“循彼南陔,言采其兰;眷恋庭闈,心不遑安。”
唐刘禹锡《和州送钱侍御自宣州幕拜官便于华州觐省》诗:“兰陔行可採,莲府犹回瞪。”
宋陆游《贺皇太后笺》:“圣子问安,方极兰陔之养。”
清朱彝尊《送周赞善清原视学浙江》诗之二:“兰陔花暖日初晴,莱衣潘舆次第迎。”
比喻孝子养亲之意。
兰lán(1)(名)兰花。(2)(名)兰草。(3)(名)古书上指木兰:~浆。(4)(名)(Lán)姓。
陔读音:gāi陔gāi(1)(名)〈书〉靠近台阶的地方。(2)(名)〈书〉级层;台阶。(3)(名)〈书〉田间的土岗子。