tiáo gé
tiáo zhǎng
tiáo hé
tiáo pǐn
tiáo liú
tiáo dèng
tiáo jué
tiáo pén
tiáo zhuàng
tiáo biàn
tiáo jiān
tiáo méi
tiáo dìng
tiáo jiǎn
tiáo zi
tiáo jù
tiáo duì
tiáo shí
tiáo cì
tiáo bié
tiáo zhī
tiáo dié
tiáo zǎi
tiáo jí
tiáo guī
tiáo dá
tiáo xù
tiáo pài
tiáo xiàn
tiáo lǐng
tiáo huì
tiáo xī
tiáo hén
tiáo zhī
tiáo bīng
tiáo gāng
tiáo huà
tiáo miáo
tiáo xíng
tiáo fēng
tiáo jìn
tiáo qún
tiáo biān
tiáo róng
tiáo rù
tiáo kuǎn
tiáo láng
tiáo jù
tiáo duān
tiáo fú
tiáo jiē
tiáo huá
tiáo liè
tiáo shì
tiáo bǐ
tiáo niè
tiáo wén
tiáo lǐ
tiáo tǎ
tiáo xī
tiáo zhì
tiáo bō
tiáo zhǐ
tiáo guì
tiáo zhí
tiáo qín
tiáo zhì
tiáo jìn
tiáo duàn
tiáo táo
tiáo fǎ
tiáo guàn
tiāo sāng
tiáo shī
tiáo zhèng
tiáo chù
tiáo lǜ
tiáo dàng
tiáo lì
tiáo xī
tiáo chàng
tiáo jiào
tiáo yè
tiáo shù
tiáo fēn
tiáo mìng
tiáo yì
tiáo jiàn
tiáo kē
tiáo bái
tiáo chàng
tiáo chǎng
tiáo chén
tiáo sēn
tiáo gǔ
tiáo jí
tiáo wén
tiáo biàn
tiáo fēng
tiáo qí
tiáo dì
tiáo yuē
tiáo lǚ
tiáo mù
tiáo shàng
tiáo zhí
tiáo màn
tiáo xiāng
tiáo yì
tiáo xì
tiáo xié
tiáo kē
tiáo cì
tiáo gàn
tiáo zōng
liú chàng
pǔ chàng
cài chàng
fū chàng
qíng chàng
bó chàng
gāi chàng
hóng chàng
qīng chàng
xīn chàng
shū chàng
qià chàng
kuān chàng
sōng chàng
fā chàng
xié chàng
xū chàng
huō chàng
kāi chàng
jìng chàng
dí chàng
yuǎn chàng
gǎn chàng
fēng chàng
yí chàng
jiāo chàng
míng chàng
sàn chàng
dàn chàng
jiū chàng
tián chàng
xuān chàng
lǎng chàng
guàn chàng
shuǎng chàng
shēn chàng
xiǎo chàng
shùn chàng
qīng chàng
liè chàng
táo chàng
kuài chàng
cāo chàng
wǎn chàng
huān chàng
shū chàng
xiáng chàng
sì chàng
píng chàng
hān chàng
yuàn chàng
gǔ chàng
hé chàng
qǔ chàng
tōng chàng
hóng chàng
xián chàng
yí chàng
yè chàng
gāo chàng
tiáo chàng
páng chàng
jiǎn chàng
tiáo chàng
chōng chàng
mù chàng
shū chàng
qián chàng
zhǐ chàng
hán chàng
róng chàng
xiū chàng
biàn chàng
条畅tiáochàng
(1) 文章文章思路通畅而又条理分明
例洞条畅而罕节兮。——王褒《洞箫赋》例这篇文章文笔不够条畅英be orderly and logic(2) 茂盛;兴盛
英luxuriant;flourishing;prosperous⒈ 通畅,畅达。
引汉王褒《洞箫赋》:“原夫簫干之所生兮,于江南之丘墟。洞条畅而罕节兮,标敷纷以扶踈。”
李善注:“条畅,条直通畅也。”
南朝梁刘勰《文心雕龙·书记》:“详总书体,本在尽言,言以散鬱陶,托风采,故宜条畅以任气,优柔以懌怀。”
《朱子语类》卷一二一:“某旧时看文字极难,诸家説尽用记,且如《毛诗》,那时未似如今説得如此条畅。”
明王守仁《传习录》卷中:“盖其元气充周,血脉条畅,是以痒疴呼吸,感触神应,有不言而喻之妙。”
郭沫若《我的童年》第一篇四:“因为连说话都怕还不能说条畅的小孩子,那里会能了解什么虚实平仄?”
⒉ 欢畅;舒畅。
引汉王褒《四子讲德论》:“大化隆洽,男女条畅,家给年丰,咸则三壤,岂不盛哉!”
清刘献廷《广阳杂记》卷三:“登龕纵目远眺,心神为心条畅。”
⒊ 达观;豁达。
引晋潘岳《夏侯常侍诔》:“谁能拔俗,生尽其养;孰是养生,而薄其葬。渊哉若人,纵心条畅。”
《晋书·谢安传》:“及总角,神识沉敏,风宇条畅,善行书。”
⒋ 繁衍茂盛。
引《后汉书·冯衍传》:“思唐虞之晏晏兮,揖稷契与为朋;苗裔纷其条畅兮,至汤武而勃兴。”
晋潘岳《西征赋》:“黄壤千里,沃野弥望。华实纷敷,桑麻条畅。”
晋戴凯之《竹谱》:“或茂沙水,或挺巖陆;条畅纷敷,青翠森肃。”
⒌ 急促不顺貌。条,通“涤”。
引《礼记·乐记》:“世乱则礼慝而乐淫……感条畅之气,而灭平和之德,是以君子贱之也。”
王引之《经义述闻·礼记中》“感条畅之气”:“家大人曰:条畅,读为‘涤荡’。涤荡之气,谓逆气也……涤荡、条畅、慆荡声相近,故字相通。”
通畅、舒畅。
1. 植物的细长枝:枝条。柳条儿。荆条。
2. 泛称条形的东西:条子。面条儿。便(biàn)条儿。金条。铁条。
3. 细长的形状:条形。条纹。条案。条几(jī)。条凳。条幅(直挂的长条字画)。苗条。身条。
4. 项目,分项目的:条例。条令。条文。条陈(a.分条叙述;b.旧时向上级分条陈述的文件)。
5. 层次,秩序:条理。条贯。有条不紊。
6. 量词。
畅读音:chàng畅chàng(1)(形)无阻碍;不停滞:~通|~达|~行无阻。(2)(形)通快;尽情:~谈|~所欲言。(3)姓。