cái hūn
qiú hūn
lài hūn
yǔ hūn
diàn hūn
yín hūn
dōng hūn
míng hūn
shěn hūn
fā hūn
tóu hūn
tóng hūn
jī hūn
shěng hūn
mèn hūn
hé hūn
lián hūn
dān hūn
máo hūn
zhòu hūn
mào hūn
chóu hūn
chéng hūn
qún hūn
lùn hūn
lè hūn
wài hūn
chù hūn
mí hūn
chén hūn
āi hūn
luàn hūn
cháo hūn
chī hūn
wàng hūn
yín hūn
huáng hūn
dàn hūn
guān hūn
pò hūn
chài hūn
bó hūn
yín hūn
mǎi hūn
fēn hūn
shén hūn
fā hūn
yāo hūn
mài hūn
dú hūn
tōng hūn
zhòng hūn
chén hūn
rè hūn
yūn hūn
zuì hūn
yán hūn
qǐng hūn
míng hūn
chū hūn
wán hūn
lǎo hūn
zhì hūn
xuǎn hūn
xiǎo hūn
mái hūn
chán hūn
àn hūn
yōu hūn
jǐng hūn
jié hūn
xiōng hūn
kuáng hūn
mào hūn
zǎo hūn
yè hūn
yī hūn
dìng hūn
dà hūn
qì hūn
dàn hūn
⒈ 昏忽、迷乱之病。借指政治黑暗,时世混乱。
引清龚自珍《平均篇》:“积水积风,皆以其国瘥昏,官所掌也。”
1. 病愈:久病初瘥。
昏读音:hūn昏hūn(1)(名)天刚黑的时候;黄昏:晨~。(2)(形)黑暗;模糊:~暗|~黄|~花。(3)(形)头脑迷糊;神志不清:~庸|~头~脑。(4)(动)失去知觉:~厥|~迷。〈古〉又同“婚”。