yōu hūn
lián hūn
xiǎo hūn
máo hūn
fā hūn
shěn hūn
qún hūn
yāo hūn
tōng hūn
chén hūn
hé hūn
dān hūn
mǎi hūn
jī hūn
diàn hūn
yín hūn
chóu hūn
mài hūn
míng hūn
chán hūn
mí hūn
fēn hūn
guān hūn
dà hūn
bó hūn
chū hūn
qì hūn
xuǎn hūn
rè hūn
chù hūn
dìng hūn
zhòu hūn
zuì hūn
dōng hūn
jǐng hūn
tóu hūn
lǎo hūn
qǐng hūn
zhòng hūn
mào hūn
yè hūn
cháo hūn
yūn hūn
xiōng hūn
āi hūn
wán hūn
shén hūn
luàn hūn
qiú hūn
mào hūn
pò hūn
mái hūn
chī hūn
mèn hūn
lè hūn
chài hūn
àn hūn
wài hūn
yín hūn
kuáng hūn
chéng hūn
dú hūn
cái hūn
shěng hūn
yǔ hūn
lùn hūn
zhì hūn
fā hūn
dàn hūn
huáng hūn
zǎo hūn
tóng hūn
yín hūn
yī hūn
míng hūn
dàn hūn
jié hūn
lài hūn
yán hūn
chén hūn
wàng hūn
⒈ 视力昏花。 《新唐书·魏徵传》:“文德皇后既葬,帝即苑中作层观以望昭陵,引徵同升。
引徵熟视曰:‘臣眊昏,不能见。’”
宋欧阳修《亳州乞致仕第一表》:“忧患已多,精神耗尽。加之肺肝渴涸,眼目眊昏。”
宋陆游《转太中大夫谢表》:“强眊昏废忘之餘,均笔削讨论之责。”
眊mào(形)眼睛昏花;看不清楚。
昏读音:hūn昏hūn(1)(名)天刚黑的时候;黄昏:晨~。(2)(形)黑暗;模糊:~暗|~黄|~花。(3)(形)头脑迷糊;神志不清:~庸|~头~脑。(4)(动)失去知觉:~厥|~迷。〈古〉又同“婚”。