jī bīn
jī shī
jī gōng
jī fāng
jī xiāng
jī pí
jī cháng
jī qiào
jī yí
jī kǒu
jī tún
jī tóu
jī jiào
jī méng
jī jiān
jī lián
jī gǔ
jī fū
jī jiǔ
jī chú
jī rì
jī wù
jī jū
jī féi
jī wēn
jī dé
jī shěng
jī méng
jī huò
jī lín
jī dīng
jī xié
jī bēi
jī lù
jī zhàn
jī guā
jī dàn
jī sù
jī sù
jī tái
jī sī
jī niáng
jī xiān
jī qí
jī qún
jī shè
jī luǎn
jī huò
jī shù
jī yǎn
jī gāng
jī jiān
jī chàng
jī tí
jī nì
jī huà
jī chuāng
jī tán
jī guān
jī shǔ
jī zhí
jī zhī
jī shí
jī zǐr
jī chǎng
jī shěng
jī huáng
jī zhū
jī dàn
jī lóng
jī dāo
jī bā
jī qī
jī hú
jī gān
jī gǔ
jī yìn
jī bǔ
jī xiōng
jī mèng
jī rén
jī hài
jī sāng
jī zá
jī xīn
jī jūn
jī yuán
jī máng
jī lì
jī nián
jī jù
jī chuāng
jī pó
jī máo
jī lèi
jī míng
jī huò
zhēn qī
jī qī
jiàn qī
piān qī
niǎo qī
mù qī
gāo qī
líng qī
qióng qī
yōu qī
yáng qī
chán qī
míng qī
gù qī
bù qī
gū qī
hè qī
hù qī
jiāo qī
jì qī
yún qī
yī qī
dēng qī
shān qī
jī qī
liǎng qī
dùn qī
pín qī
bǎo qī
xiá qī
lín qī
hán qī
bēi qī
cháo qī
dān qī
jiū qī
luán qī
gòng qī
jié qī
tóu qī
⒈ 亦作“鷄栖”。见“鸡栖”。亦作“鸡栖”。亦作“鷄栖”。亦作“鷄栖”。
⒉ 一本作“鷄栖”。
引语本《诗·王风·君子于役》:“鸡栖于塒,日之夕矣,羊牛下来。”
《后汉书·陈蕃传》:“车如鸡栖马如狗,疾恶如风朱伯厚。”
宋苏轼《自雷适廉宿于兴廉村净行院》诗:“荒凉海南北,佛舍如鸡栖。”
《初刻拍案惊奇》卷三二:“今文鵷彩凤,误堕鷄栖中,岂不可惜?”
林纾《畏庐漫录·伍氏》:“鸡栖尚餘五鸡,贼未尽取。”
⒊ 小车。参见“鸡栖车”。
引朱自清《伯鹰有诗见及次韵奉酬》:“今世书生土不殊,鸡栖独乘日驰驱。”
⒋ 皂角的别名。 《三国志·魏志·刘放传》“然后帝崩” 裴松之注引晋郭颁《魏晋世语》:“放资久典机任。 献肇心内不平。殿中有鸡栖树,二人相谓:‘此亦久矣,其能復几?’指谓放资。
引放资惧,乃劝帝召宣王。”
唐杜甫《恶树》诗:“枸杞因吾有,鸡栖奈汝何?”
明李时珍《本草纲目·木二·皂荚》:“《广志》谓之鸡栖子, 曾氏方谓之乌犀,《外丹本草》谓之悬刀。”
鸡jī(名)家禽;品种很多;嘴短;头部有鲜红肉质的冠。翅短;不能高飞:~蛋|~肉|公~|花~。
栖读音:qī,xī[ qī ]1. 鸟禽歇宿:“夫以鸟养养鸟者,宜栖之深林”。
2. 居留,停留:栖身。栖息。栖止。栖遁(隐居,遁世)。栖迟(游息,居住)。