jī qí
jī xié
jī dīng
jī mèng
jī gān
jī dé
jī tái
jī lóng
jī yǎn
jī míng
jī jiǔ
jī huò
jī rì
jī jiān
jī bā
jī niáng
jī hài
jī guān
jī gǔ
jī fāng
jī máng
jī huò
jī shěng
jī lì
jī tí
jī luǎn
jī jū
jī jù
jī shí
jī xiān
jī qī
jī wù
jī zhí
jī shī
jī bēi
jī wēn
jī zhī
jī shǔ
jī dàn
jī zhū
jī chuāng
jī sù
jī yuán
jī xiāng
jī huò
jī sù
jī nián
jī xīn
jī gāng
jī sāng
jī jiào
jī yí
jī qiào
jī shěng
jī zá
jī pó
jī chú
jī tóu
jī gōng
jī zǐr
jī féi
jī qún
jī tún
jī méng
jī jiān
jī guā
jī lín
jī lián
jī sī
jī huà
jī máo
jī cháng
jī chuāng
jī hú
jī huáng
jī lù
jī gǔ
jī rén
jī bīn
jī fū
jī kǒu
jī zhàn
jī méng
jī jūn
jī nì
jī bǔ
jī xiōng
jī chǎng
jī tán
jī pí
jī lèi
jī yìn
jī shù
jī chàng
jī shè
jī dàn
jī dāo
chuǎn míng
fèng míng
tí míng
yē míng
yīng míng
tuó míng
yù míng
zì míng
zhēng míng
suān míng
jīng míng
hū míng
shè míng
dòu míng
yín míng
hè míng
tuān míng
lù míng
xiào míng
ěr míng
hǒu míng
xiào míng
zhōng míng
jiū míng
yōng míng
niú míng
cháng míng
yīng míng
hōng míng
hé míng
lóng míng
hóu míng
fēi míng
guàn míng
āi míng
sī míng
jī míng
jiāo míng
zhōng míng
bí míng
hǒu míng
tà míng
yuān míng
yī míng
wā míng
jiàn míng
xiāo míng
hán míng
xiāo míng
shēn míng
yú míng
chán míng
gòng míng
bēi míng
qiāng míng
gòu míng
bào míng
luán míng
léi míng
háo míng
⒈ 鸡叫。常指天明之前。
引《诗·郑风·风雨》:“风雨凄凄,鸡鸣喈喈。”
南朝宋鲍照《行药至城东桥》诗:“鸡鸣关吏起,伐鼓早通晨。”
清顾炎武《燕中赠钱编修秉镫》诗:“燕市鸡鸣动客轮,九门驰道足黄尘。”
鲁迅《秋夜有感》诗:“中夜鸡鸣风雨集,起然烟卷觉新凉。”
⒉
引《世说新语·赏誉》“刘琨称祖车骑为朗诣” 刘孝标注引晋孙盛《晋阳秋》:“逖 ( 祖逖 )与司空刘琨俱以雄豪著名。年二十四,与琨同辟司州主簿,情好绸繆,共被而寝。中夜闻鸡鸣,俱起,曰:‘此非恶声也。’每语世事,则中宵起坐,相谓曰:‘若四海鼎沸,豪杰共起,吾与足下相避中原耳。’”
事又见《晋书·祖逖传》。后以“鸡鸣”为身逢乱世当及时奋起之典。 唐李白《宣城送刘副使入秦》诗:“虎啸俟腾跃,鸡鸣遭乱离。”
公鸡啼叫。《诗经.郑风.风雨》:「风雨凄凄,鸡鸣喈喈。」《史记.卷七五.孟尝君传》:「孟尝君至关,关法,鸡鸣而出客。」也引申指清晨破晓时。如:「鸡鸣时刻」 。
鸡jī(名)家禽;品种很多;嘴短;头部有鲜红肉质的冠。翅短;不能高飞:~蛋|~肉|公~|花~。
鸣读音:míng鸣míng(1)(动)(鸟兽或昆虫)叫:鸡~|蝉~。(2)(动)发出声音;使发出声音:雷~|耳~。(3)(动)表达;发表(情感、意见、主张):~谢|~冤。