chén zhì
chén liáo
chén qiè
chén shǔ
chén zuǒ
chén xìng
chén jí
chén shù
chén gōng
chén fù
chén lǔ
chén wèi
chén wèi
chén chén
chén pú
chén sī
chén mín
chén shì
chén niè
chén liáo
chén lì
chén xià
chén lín
chén dào
chén zǎi
chén jié
chén fú
chén yì
chén yī
chén yù
chén rén
chén fú
chén shì
chén zǐ
chén chù
chén shǐ
chén shù
chén guān
chén shuò
chén lǐ
duān liáo
jùn liáo
xīn liáo
dà liáo
bān liáo
tóng liáo
cān liáo
bǎi liáo
kuàng liáo
xióng liáo
cháng liáo
gé liáo
yí liáo
xián liáo
guì liáo
shǔ liáo
mò liáo
péng liáo
wài liáo
guān liáo
bà liáo
gōng liáo
jù liáo
cǎi liáo
jiāo liáo
cǎi liáo
zhí liáo
xià liáo
qún liáo
shù liáo
bīn liáo
qún liáo
chén liáo
qīng liáo
gé liáo
guǎn liáo
jiù liáo
fǔ liáo
huáng liáo
níng liáo
fán liáo
ěr liáo
yuán liáo
yì liáo
jú liáo
cháo liáo
dá liáo
jiū liáo
zhū liáo
wén liáo
zuǒ liáo
mù liáo
臣僚chénliáo
(1) 旧hAo86.指辅佐君主的文臣武将
英the officials at court⒈ 群臣百官。
引《后汉书·宦者传论》:“和帝即祚幼弱,而竇宪兄弟专总权威,内外臣僚,莫由亲接,与所居者,唯阉宦而已。”
晋陆云《大将军宴会被命作诗》:“祁祁臣僚,有来雍雍,薄言载考,承颜下风。”
宋范仲淹《上执政书》:“又臣僚之中,素有才识,可赐孙吴之书,使知文武之方。”
《西游补》第九回:“臣僚畏首尾,不足与断大事。”
清俞樾《茶香室丛钞·家书许附递》:“詔中外臣僚,许以家书附递。”
君主时代的官吏。
臣chén(1)(名)君主时代的官吏;有时也包括百姓:君~。(2)(名)官吏对皇帝上书或说话时的自称。
僚读音:liáo僚liáo(1)(名)官吏:官~。(2)(名)同一官署的官吏:同~|~属。