chén lǐ
chén xìng
chén fù
chén gōng
chén zǎi
chén lín
chén zhì
chén wèi
chén shì
chén shù
chén shǐ
chén wèi
chén yì
chén shù
chén pú
chén chù
chén mín
chén jié
chén dào
chén fú
chén lǔ
chén rén
chén yù
chén guān
chén fú
chén qiè
chén sī
chén yī
chén jí
chén niè
chén shì
chén shuò
chén liáo
chén lì
chén zuǒ
chén xià
chén zǐ
chén liáo
chén chén
chén shǔ
dí shù
pǐn shù
cháng shù
zǒu shù
mín shù
féi shù
zhào shù
liáo shù
lí shù
niè shù
xiāo shù
hán shù
fán shù
pǐ shù
méng shù
qián shù
méng shù
méng shù
bēi shù
liáo shù
tú shù
zhēng shù
yún shù
chóu shù
jiàn shù
zhòng shù
dài shù
chén shù
pín shù
fù shù
zhī shù
cè shù
lí shù
shì shù
lǐ shù
犹hAo86.臣民。
⒈ 犹臣民。
引《书·大禹谟》:“惟兹臣庶,罔或干予正。”
《后汉书·爰延传》:“位临臣庶,威重四海。”
宋曾慥《高斋漫录》:“今人祕色磁器,世言钱氏有国日, 越州烧进为供奉之物,不得臣庶用之,故云祕色。”
清侯方域《朋党论上》:“夫主上居深宫之中,与臣庶隔絶,常恐天下之欺己,而密以为防。”
臣chén(1)(名)君主时代的官吏;有时也包括百姓:君~。(2)(名)官吏对皇帝上书或说话时的自称。
庶读音:shù庶shù(1)(形)众多。(2)(副)庶几;将近;差不多。