chén fú
chén pú
chén zhì
chén yù
chén shì
chén jié
chén niè
chén xìng
chén wèi
chén mín
chén sī
chén zǎi
chén shǐ
chén lǐ
chén lì
chén shǔ
chén liáo
chén shì
chén zuǒ
chén liáo
chén lǔ
chén gōng
chén wèi
chén rén
chén shù
chén lín
chén yī
chén jí
chén xià
chén fú
chén dào
chén chù
chén shù
chén chén
chén qiè
chén zǐ
chén yì
chén shuò
chén fù
chén guān
ài qiè
bān qiè
tóng qiè
chǒng qiè
xiān qiè
chǔ qiè
zhǔ qiè
guì qiè
lì qiè
lǎo qiè
hái qiè
huàn qiè
ér qiè
shì qiè
jīn qiè
nǚ qiè
cháng qiè
zào qiè
bǎng qiè
fù qiè
bì qiè
chán qiè
lì qiè
cán qiè
dí qiè
nèi qiè
pú qiè
guǐ qiè
jiāo qiè
gū qiè
xiǎo qiè
jī qiè
niè qiè
pín qiè
chén qiè
nán qiè
bì qiè
jiàn qiè
jì qiè
chù qiè
qì qiè
wēi qiè
jiāng qiè
pín qiè
péi qiè
nà qiè
yuán qiè
yìng qiè
fēi qiè
xiān qiè
[.好工具]臣妾chénqiè
(1) 妾的自称
英female servant⒈ 古时对奴隶的称谓。男曰臣,女曰妾,后亦泛指统治者所役使的民众和藩属。
引《易·遯》:“畜臣妾吉,不可大事也。”
《汉书·食货志上》:“王莽因汉承平之业, 匈奴称藩,百蛮宾服,舟车所通,尽为臣妾。”
宋王禹偁《送笻杖与刘湛然道士》诗:“明明圣天子,德教如四维。蛮貊尽臣妾,县道皆覊縻。”
严复《辟韩》:“而中国之尊王者曰:‘天子富有四海,臣妾亿兆。’臣妾者,其文之故训犹奴虏也。”
⒉ 使之为奴;统治,管辖。
引《商君书·错法》:“同列而相臣妾者,贫富之谓也。”
唐元稹《授裴向左散骑常侍制》:“朕以将壮之年,臣妾天下,司其忿速,其在於持重温良之士以鉴之乎?”
宋苏洵《上皇帝书》:“臣闻古有诸侯,臣妾其境内,而卿大夫之家亦各有臣。”
⒊ 古时仕宦之女对人的谦称。
引清李渔《玉搔头·谬献》:“臣父接臣妾上任,在中途遇了乱兵。与这个乳娘,一齐逃难。”
称服贱役的男女。
臣chén(1)(名)君主时代的官吏;有时也包括百姓:君~。(2)(名)官吏对皇帝上书或说话时的自称。
妾读音:qiè妾qiè(1)(名)旧社会男子在妻子以外娶的女子。(2)(名)古时女子谦称自己。