jīng yáng
jīng gān
jīng dào
jīng qǐ
jīng zhēn
jīng shàn
jīng zhāo
jīng bēn
jīng diǎn
jīng wéi
jīng zhí
jīng fán
jīng yáng
jīng jǔ
jīng pèi
jīng fān
jīng bì
jīng xù
jīng bāo
jīng gàn
jīng zhuó
jīng chóng
jīng jiǎ
jīng sì
jīng yǐn
jīng liú
jīng mù
jīng pú
jīng zhān
jīng xià
jīng chē
jīng xuān
jīng bié
jīng kuài
jīng gōng
jīng qí
jīng yuè
jīng xìn
jīng mén
jīng yán
jīng chǒng
jīng míng
jīng xián
jīng jiǎng
jīng ěr
jīng shàng
jīng dà
jīng gài
jīng biǎo
jīng zhì
jīng shǎng
jīng láo
jīng zhōng
jīng máo
jīng huī
jīng xiào
jīng yì
jīng xù
jīng qí
jīng lù
jīng yóu
jīng lǘ
jīng yì
jīng mìng
jīng jiǎn
jīng zhì
jīng jiā
jīng yú
jīng gǔ
jīng quàn
jīng xiǎn
jīng yì
jīng sè
jīng yú
jīng hǎn
jīng dé
jīng fān
jīng pèi
jīng yōng
jīng jǐ
jīng zhào
jīng bó
jīng mì
jīng yǔ
jīng jiē
⒈ 旌旗。
引《礼记·月令》:“﹝季秋之月﹞命僕及七騶咸驾,载旌旐,授车以级,整设于屏外。”
郑玄注:“即驾之,又为之载旌旗。”
⒉ 指铭旌,导引灵柩的魂幡。
引南朝梁王筠《昭明太子哀册文》:“詔撰德於旌旐,永传徽於舞缀。”
隋炀帝《秦孝王诔》:“旌旐飘飘而从风,笳管酸嘶而响谷。”
宋欧阳修《刘丞相挽词》之一:“盛衰同俯仰,旌旐送山丘。”
元揭傒斯《熊英德哀辞》诗:“旌旐扬广衢,輀车出城闥。”
旌jīng(1)(名)古代的一种旗子;旗杆顶上用五色羽毛做装饰。(2)旌表。
旐读音:zhào1.古代的一种军旗。上面画着龟蛇。
2.俗称魂幡。出丧时,在灵柩前引路的旗幡。