jīng hǎn
jīng gài
jīng yǔ
jīng wéi
jīng zhāo
jīng diǎn
jīng jǐ
jīng yì
jīng mìng
jīng zhì
jīng shǎng
jīng liú
jīng zhēn
jīng mén
jīng dé
jīng xù
jīng yì
jīng zhōng
jīng chóng
jīng kuài
jīng yōng
jīng sè
jīng gàn
jīng zhì
jīng ěr
jīng yú
jīng bì
jīng jiǎ
jīng yì
jīng xù
jīng bié
jīng zhào
jīng láo
jīng shàn
jīng bāo
jīng chǒng
jīng zhān
jīng qí
jīng qí
jīng dà
jīng yán
jīng shàng
jīng biǎo
jīng gǔ
jīng máo
jīng dào
jīng mù
jīng xuān
jīng yuè
jīng fān
jīng jiā
jīng xiào
jīng yáng
jīng yǐn
jīng huī
jīng lù
jīng zhuó
jīng yú
jīng mì
jīng zhí
jīng fán
jīng gōng
jīng jiǎn
jīng bó
jīng bēn
jīng pèi
jīng lǘ
jīng jiē
jīng chē
jīng jǔ
jīng míng
jīng yóu
jīng xìn
jīng qǐ
jīng quàn
jīng jiǎng
jīng sì
jīng fān
jīng gān
jīng pèi
jīng yáng
jīng pú
jīng xiǎn
jīng xià
jīng xián
⒈ 旌旗与斧钺。
引《魏书·任城王子澄传》:“公在外见旌鉞既张,而有忧色。”
唐黄滔《大唐福州报恩定光多宝塔碑记》:“公厅四间一厦,或备旌鉞之覯止。”
宋文莹《湘山野录》卷上:“﹝公﹞引旌鉞访旧斋,而门径窗扉及泉池钓游之迹,歷歷如昨。”
⒉ 喻权柄。
引唐无名氏《仙传拾遗·唐若山》:“﹝李绅﹞后果入相,连秉旌鉞。”
旌jīng(1)(名)古代的一种旗子;旗杆顶上用五色羽毛做装饰。(2)旌表。
钺读音:yuè钺yuè(名)古代兵器;金属制成;形状像斧而比斧大;刃部呈弧形。