jīng yǔ
jīng shàng
jīng fān
jīng dào
jīng yán
jīng yóu
jīng pèi
jīng mén
jīng zhì
jīng pú
jīng fán
jīng gōng
jīng xuān
jīng lǘ
jīng kuài
jīng hǎn
jīng bāo
jīng qí
jīng yáng
jīng yì
jīng gǔ
jīng liú
jīng jǔ
jīng chē
jīng zhí
jīng lù
jīng xìn
jīng yú
jīng jiā
jīng yáng
jīng quàn
jīng bié
jīng qǐ
jīng yuè
jīng xù
jīng huī
jīng gài
jīng bì
jīng mìng
jīng ěr
jīng jiǎng
jīng biǎo
jīng sì
jīng dé
jīng gàn
jīng zhuó
jīng pèi
jīng dà
jīng bó
jīng xù
jīng xiǎn
jīng shǎng
jīng chóng
jīng yú
jīng jiǎ
jīng mù
jīng jiē
jīng fān
jīng láo
jīng zhēn
jīng diǎn
jīng yì
jīng xià
jīng jǐ
jīng zhān
jīng wéi
jīng gān
jīng shàn
jīng zhì
jīng máo
jīng yǐn
jīng chǒng
jīng xián
jīng xiào
jīng sè
jīng bēn
jīng jiǎn
jīng yōng
jīng zhōng
jīng yì
jīng zhào
jīng míng
jīng mì
jīng zhāo
jīng qí
héng jǐ
liè jǐ
shè jǐ
shè jǐ
zhū jǐ
máo jǐ
huà jǐ
qiāng jǐ
shǒu jǐ
liáo jǐ
cì jǐ
dùn jǐ
rán jǐ
duàn jǐ
qǐ jǐ
jīng jǐ
cì jǐ
dāo jǐ
bā jǐ
chí jǐ
zǒu jǐ
sà jǐ
sān jǐ
dǎo jǐ
dí jǐ
jiǎ jǐ
liè jǐ
jiāo jǐ
sǎ jǐ
gē jǐ
bīng jǐ
jīn jǐ
bàng jǐ
jù jǐ
lóng jǐ
bì jǐ
mén jǐ
fān jǐ
zhí jǐ
yǎn jǐ
lì jǐ
zhuàng jǐ
cháng jǐ
zhé jǐ
jiàn jǐ
diàn jǐ
hǔ jǐ
yá jǐ
xì jǐ
⒈ 旌旗与棨戟。用作官员出行的仪仗。
引唐储光羲《贻王侍御出台掾丹阳》诗:“旌戟儼成行,鸡人传发煦。”
唐姚合《送裴大夫赴亳州》诗:“寒日严旌戟,晴风出管弦。”
⒉ 借指贵官。参见“旌棨”。
引唐杜牧《送张判官归兼谒鄂州大夫》诗:“今君拜旌戟,凛凛近霜臺。”
旌jīng(1)(名)古代的一种旗子;旗杆顶上用五色羽毛做装饰。(2)旌表。
戟读音:jǐ戟jǐ(1)(名)古代兵器;柄上装有枪尖;旁边附有月牙形锋刃。(2)(动)〈书〉刺激。