jīng xiǎn
jīng yì
jīng liú
jīng lù
jīng zhì
jīng kuài
jīng jiǎng
jīng bó
jīng bēn
jīng yáng
jīng zhēn
jīng jiē
jīng zhāo
jīng chǒng
jīng jiǎn
jīng dào
jīng fán
jīng fān
jīng gài
jīng yì
jīng míng
jīng yǐn
jīng bāo
jīng pèi
jīng yuè
jīng lǘ
jīng mì
jīng zhān
jīng yǔ
jīng jiā
jīng hǎn
jīng zhí
jīng qí
jīng yú
jīng bié
jīng mìng
jīng yóu
jīng mén
jīng chóng
jīng biǎo
jīng gān
jīng zhōng
jīng xù
jīng máo
jīng xiào
jīng gǔ
jīng bì
jīng sì
jīng xián
jīng ěr
jīng jiǎ
jīng láo
jīng shàn
jīng pú
jīng qǐ
jīng mù
jīng yú
jīng xià
jīng qí
jīng dé
jīng zhì
jīng zhuó
jīng xuān
jīng yáng
jīng xù
jīng chē
jīng jǐ
jīng yán
jīng gàn
jīng sè
jīng yōng
jīng shǎng
jīng jǔ
jīng zhào
jīng huī
jīng gōng
jīng shàng
jīng wéi
jīng dà
jīng quàn
jīng yì
jīng diǎn
jīng pèi
jīng fān
jīng xìn
⒈ 军中用以指挥的旗子。
引汉刘向《说苑·权谋》:“有狂兕从南方来,正触王左驂,王举旌旄而使善射者射之。”
唐李频《陕府上姚中丞》诗:“关东领藩镇,闕下授旌旄。”
⒉ 泛指旗帜。
引宋苏辙《送吕希道少卿知滁州》诗:“长恠名卿亦坐曹,忽乘五马列旌旄。”
清恽敬《新喻县文昌宫碑铭》:“是日肇祀於新宫,牲腯酒馨,旌旄从风。”
⒊ 借指官兵。
引唐杜甫《喜闻官军已临赋境二十韵》:“秦山当警蹕, 汉苑入旌旄。”
清吴伟业《避乱》诗之六:“此地村人居,不足容旌旄。”
用来指挥军队的旗帜。
旌jīng(1)(名)古代的一种旗子;旗杆顶上用五色羽毛做装饰。(2)旌表。
旄读音:máo,mào[ máo ]1. 古代用牦牛尾装饰的旗子:“上将拥旄西出征,平明吹笛大军行”。