xǐ shāng
huá shāng
zhòng shāng
kū shāng
ōu shāng
zēng shāng
jiǎn shāng
kǎi shāng
ào shāng
yāo shāng
yū shāng
wú shāng
hán shāng
qū shāng
xī shāng
qiāng shāng
fú shāng
huǐ shāng
shé shāng
qīn shāng
guǒ shāng
bì shāng
chuàng shāng
nèi shāng
qī shāng
zhuó shāng
àn shāng
sǐ shāng
diāo shāng
shén shāng
fàn shāng
bēng shāng
jiǔ shāng
shuǎng shāng
qī shāng
yōu shāng
wǔ shāng
diāo shāng
gū shāng
jǔ shāng
wài shāng
lí shāng
dǎ shāng
cì shāng
fú shāng
bèng shāng
zāi shāng
shù shāng
āi shāng
zhòng shāng
zāo shāng
dāo shāng
shí shāng
mǐn shāng
xīn shāng
cuī shāng
wū shāng
cǎn shāng
xīn shāng
mǐn shāng
dù shāng
mǐn shāng
lún shāng
nǔ shāng
shā shāng
diào shāng
gōng shāng
lián shāng
jī shāng
cǎn shāng
jīn shāng
yí shāng
bēi shāng
dá shāng
fǎn shāng
jiē shāng
yí shāng
shāng shāng
fán shāng
huái shāng
yàn shāng
diāo shāng
dǐ shāng
gǎn shāng
cán shāng
qíng shāng
miǎo shāng
láo shāng
wǎn shāng
qīng shāng
cè shāng
wù shāng
jiù shāng
tiǎn shāng
tōng shāng
cuò shāng
jiǎn shāng
chuāng shāng
bàng shāng
nù shāng
yuān shāng
piāo shāng
niǔ shāng
qū shāng
liú shāng
kě shāng
dào shāng
hài shāng
fù shāng
wǔ shāng
tàn shāng
tì shāng
tàng shāng
zì shāng
liǎng shāng
láo shāng
jiān shāng
wǎng shāng
shèng shāng
tòng shāng
sǔn shāng
tuí shāng
shòu shāng
qīng shāng
gōng shāng
hé shāng
yǒng shāng
lín shāng
àn shāng
diàn shāng
wū shāng
sù shāng
kùn shāng
⒈ 哀伤。
引《汉书·盖宽饶传》:“諫大夫郑昌愍伤宽饶忠直忧国,以言事不当意而为文吏詆挫。”
《后汉书·皇后纪上·光烈阴皇后》:“未及爵土,而遭患逢祸,母子同命,愍伤于怀。”
宋苏轼《故尚服刘氏堂祭文》:“惟灵选备禁廷,服勤内职。逮兹沦谢,良用愍伤。馈奠之仪,哀荣兼至。”
同“悯”。
伤读音:shāng伤shāng(1)(动)人体或其他物体受到的损害:内~|虫~。(2)(动)伤害:出口~人|~感情。(3)(动)悲伤:忧~|哀~。(4)(动)因过度而感到厌烦(多指饮食):吃糖吃~了。(5)(动)妨碍:无~大体。