cuī tā
cuī chù
cuī fāng
cuī tuí
cuī huài
cuī cuò
cuī xián
cuī cuì
cuī fú
cuī chú
cuī pū
cuī zuī
cuī shāng
cuī huǐ
cuī cuò
cuī běi
cuī qiāng
cuī xián
cuī méi
cuī lā
cuī xiǔ
cuī tuí
cuī miè
cuī jué
cuī lè
cuī bì
cuī yán
cuī pò
cuī gān
cuī cáng
cuī cuì
cuī bài
cuī pǐ
cuī yì
cuī bī
cuī tiǎn
cuī mí
cuī bāo
cuī jiǎo
cuī fú
cuī xiè
cuī wěi
cuī xiàn
cuī zuó
cuī tuí
cuī jiān
cuī fēng
cuī liè
cuī jué
cuī shā
cuī lún
cuī zhé
cuī xīn
cuī luò
cuī cán
cuī kū
cuī wù
cuī qū
cuī rǔ
cuī jǔ
cuī cuò
cuī nǜ
cuī shāo
cuī chuàng
cuī cuò
cuī bō
huái shāng
diàn shāng
yí shāng
tōng shāng
cǎn shāng
sǐ shāng
shén shāng
fú shāng
fàn shāng
zhòng shāng
xǐ shāng
zēng shāng
diào shāng
ào shāng
mǐn shāng
fù shāng
láo shāng
qīng shāng
zhuó shāng
dǎ shāng
wǎn shāng
cè shāng
cì shāng
jiù shāng
wū shāng
gōng shāng
piāo shāng
yū shāng
hé shāng
sǔn shāng
fú shāng
bēng shāng
nèi shāng
bàng shāng
láo shāng
shāng shāng
jīn shāng
sù shāng
wǔ shāng
diāo shāng
fán shāng
zāo shāng
shā shāng
kū shāng
diāo shāng
jiē shāng
xī shāng
tàng shāng
xīn shāng
fǎn shāng
qū shāng
cǎn shāng
jī shāng
àn shāng
jiǎn shāng
bēi shāng
chuāng shāng
guǒ shāng
kùn shāng
tiǎn shāng
zāi shāng
yàn shāng
wú shāng
cuò shāng
wài shāng
qīng shāng
wǔ shāng
jiān shāng
yí shāng
jǔ shāng
tì shāng
qīn shāng
hài shāng
bì shāng
ōu shāng
qī shāng
tòng shāng
kě shāng
lí shāng
tàn shāng
shèng shāng
hán shāng
bèng shāng
dāo shāng
yuān shāng
niǔ shāng
lián shāng
yǒng shāng
wù shāng
yāo shāng
dù shāng
jiǔ shāng
nù shāng
gōng shāng
tuí shāng
huá shāng
qī shāng
shù shāng
liǎng shāng
qiāng shāng
shí shāng
mǐn shāng
zhòng shāng
shòu shāng
shé shāng
miǎo shāng
kǎi shāng
qíng shāng
zì shāng
yōu shāng
liú shāng
lín shāng
shuǎng shāng
gū shāng
āi shāng
dǐ shāng
dào shāng
àn shāng
cán shāng
huǐ shāng
xīn shāng
wū shāng
qū shāng
gǎn shāng
chuàng shāng
mǐn shāng
nǔ shāng
wǎng shāng
jiǎn shāng
diāo shāng
lún shāng
cuī shāng
dá shāng
⒈ 损伤;挫伤。
引汉蔡邕《伤故栗赋》:“适祸贼之灾人,嗟夭折以摧伤。”
宋王安石《邢太保有鹤折翼以诗伤之》:“不为摧伤改性灵,静中犹见好仪形。”
清方苞《书<儒林传>后》:“汉兴七十餘年,自天子公卿皆不悦儒术,而诸老师尚守遗经,其并出於武帝之世者,皆秦汉间摧伤摈弃而不肯自贬其所学者也。”
胡汉民《民报之六大主义》:“今之僉人动言我民族歷史无有民权之习惯,以是而摧伤爱国志士之气。”
⒉ 谓伤痛之极。
引晋潘岳《寡妇赋》:“思缠緜以瞀乱兮,心摧伤以愴惻。”
《隶释·汉凉州刺史魏元丕碑》:“民失慈父,四海之内,莫匪摧伤。”
朱祖谋《<半塘定稿>序》:“此予所由摧伤感欷而不能自已也。”
摧cuī(动)折断、破坏:~折。
伤读音:shāng伤shāng(1)(动)人体或其他物体受到的损害:内~|虫~。(2)(动)伤害:出口~人|~感情。(3)(动)悲伤:忧~|哀~。(4)(动)因过度而感到厌烦(多指饮食):吃糖吃~了。(5)(动)妨碍:无~大体。