diào shāng
kě shāng
kū shāng
fán shāng
jiǎn shāng
shā shāng
qī shāng
dào shāng
wài shāng
zēng shāng
wū shāng
shén shāng
niǔ shāng
diāo shāng
cuò shāng
qīn shāng
bèng shāng
mǐn shāng
zhòng shāng
zāo shāng
qū shāng
jiù shāng
jī shāng
shí shāng
liú shāng
qū shāng
jiǔ shāng
fǎn shāng
diāo shāng
lí shāng
chuàng shāng
jǔ shāng
shuǎng shāng
ào shāng
huá shāng
hán shāng
gōng shāng
lín shāng
cì shāng
wù shāng
tuí shāng
cǎn shāng
shāng shāng
bàng shāng
shòu shāng
wǔ shāng
sù shāng
qiāng shāng
kùn shāng
fú shāng
qīng shāng
fú shāng
bì shāng
diāo shāng
nù shāng
ōu shāng
nèi shāng
diàn shāng
láo shāng
fàn shāng
tàn shāng
qīng shāng
miǎo shāng
gōng shāng
cǎn shāng
hé shāng
liǎng shāng
tàng shāng
zì shāng
xǐ shāng
xīn shāng
hài shāng
qī shāng
láo shāng
lún shāng
shèng shāng
āi shāng
wǎn shāng
yí shāng
jīn shāng
zhuó shāng
dǐ shāng
dǎ shāng
wǎng shāng
jiē shāng
lián shāng
wū shāng
tiǎn shāng
yāo shāng
xīn shāng
gǎn shāng
àn shāng
wú shāng
shù shāng
huái shāng
wǔ shāng
cán shāng
sǐ shāng
yuān shāng
shé shāng
tì shāng
mǐn shāng
xī shāng
àn shāng
dāo shāng
gū shāng
guǒ shāng
yōu shāng
cuī shāng
chuāng shāng
mǐn shāng
sǔn shāng
tòng shāng
yí shāng
dù shāng
nǔ shāng
yū shāng
qíng shāng
jiān shāng
tōng shāng
bēng shāng
yàn shāng
cè shāng
kǎi shāng
yǒng shāng
zhòng shāng
jiǎn shāng
zāi shāng
huǐ shāng
fù shāng
piāo shāng
dá shāng
bēi shāng
⒈ 悲痛;伤心。
引唐韩愈《唐故相权公墓碑》:“十三年某月甲子,道薨於洋之白草。奏至,天子痌伤,为之不御朝。”
1. 古同“恫”,痛苦:痌瘝在抱(喻关怀人民的疾苦)。
伤读音:shāng伤shāng(1)(动)人体或其他物体受到的损害:内~|虫~。(2)(动)伤害:出口~人|~感情。(3)(动)悲伤:忧~|哀~。(4)(动)因过度而感到厌烦(多指饮食):吃糖吃~了。(5)(动)妨碍:无~大体。