nǔ shāng
jī shāng
cuò shāng
liǎng shāng
àn shāng
sù shāng
diāo shāng
huái shāng
yōu shāng
yí shāng
wū shāng
shù shāng
yū shāng
diàn shāng
qī shāng
tàn shāng
tì shāng
jiǎn shāng
hài shāng
diāo shāng
zhòng shāng
láo shāng
sǔn shāng
qīn shāng
shèng shāng
shā shāng
gǎn shāng
lí shāng
nèi shāng
bēng shāng
tòng shāng
wǔ shāng
yàn shāng
qīng shāng
jīn shāng
cǎn shāng
shòu shāng
zēng shāng
fú shāng
zāo shāng
qū shāng
dù shāng
wú shāng
qiāng shāng
liú shāng
nù shāng
yuān shāng
fù shāng
qíng shāng
ào shāng
kùn shāng
jiǎn shāng
mǐn shāng
kǎi shāng
miǎo shāng
jiù shāng
huá shāng
dǎ shāng
zhuó shāng
tuí shāng
wài shāng
hán shāng
àn shāng
piāo shāng
ōu shāng
shāng shāng
bēi shāng
guǒ shāng
zāi shāng
sǐ shāng
wǎng shāng
fǎn shāng
chuàng shāng
láo shāng
xīn shāng
lián shāng
cuī shāng
xī shāng
gōng shāng
yí shāng
diào shāng
chuāng shāng
dá shāng
kū shāng
tōng shāng
mǐn shāng
qī shāng
dāo shāng
zhòng shāng
shí shāng
shén shāng
yāo shāng
cè shāng
wǔ shāng
dǐ shāng
wù shāng
shé shāng
fán shāng
cì shāng
cǎn shāng
cán shāng
bàng shāng
kě shāng
niǔ shāng
gū shāng
qīng shāng
fú shāng
bì shāng
jǔ shāng
jiē shāng
āi shāng
wū shāng
gōng shāng
jiān shāng
shuǎng shāng
hé shāng
lín shāng
diāo shāng
yǒng shāng
lún shāng
huǐ shāng
fàn shāng
jiǔ shāng
tiǎn shāng
qū shāng
xǐ shāng
mǐn shāng
zì shāng
dào shāng
tàng shāng
bèng shāng
wǎn shāng
xīn shāng
⒈ 受创伤。
引《史记·蒙恬列传论》:“夫秦之初灭诸侯,天下之心未定,痍伤者未瘳。”
《后汉书·鲍永传》:“永以吏人痍伤之后,乃缓其衔轡,示诛彊横而镇抚其餘,百姓安之。”
《新唐书·忠义传中·张巡》:“巡士多饿死,存者皆痍伤气乏。”
⒉ 指受创伤的人。
引南朝宋颜延之《阳给事诔》:“勉慰痍伤,拊巡飢渴。”
痍yí(名)伤;创伤:疮~满目的旧中国一去不复返。
伤读音:shāng伤shāng(1)(动)人体或其他物体受到的损害:内~|虫~。(2)(动)伤害:出口~人|~感情。(3)(动)悲伤:忧~|哀~。(4)(动)因过度而感到厌烦(多指饮食):吃糖吃~了。(5)(动)妨碍:无~大体。