jīn wěi
jīn cái
jīn jǐ
jīn fù
jīn màn
jīn shàn
jīn shǎng
jīn jì
jīn fàng
jīn yòu
jīn xǔ
jīn dá
jīn dú
jīn jiù
jīn xù
jīn jìng
jīn shì
guān guǎ
jīn chǒng
jīn jùn
jīn hán
jīn dàn
jīn cè
jīn xuè
jīn jīn
jīn gù
jīn zòng
jīn zhāng
jīn gōng
jīn yán
jīn lǜ
jīn liàng
jīn duò
jīn dàng
jīn dài
jīn sè
jīn kuā
jīn yào
jīn cái
jīn fá
jīn qióng
jīn liàn
jīn jiǎng
jīn shù
jīn mǎn
jīn shì
jīn shàng
jīn jiù
jīn sù
jīn qiáng
jīn lián
jīn jiàn
jīn lù
jīn bì
jīn xuàn
jīn jù
jīn jǐn
jīn rán
jīn míng
jīn nà
jīn chà
jīn sì
jīn mǐn
jīn liàng
jīn fèn
jīn háo
jīn jié
jīn shì
jīn cí
jīn cóng
jīn quán
jīn rěn
jīn mǐn
jīn róng
jīn shuǎng
jīn chá
jīn shì
jīn guì
jīn dà
jīn néng
jīn tàn
jīn jiē
jīn lì
jīn zhòng
jīn cún
jīn qí
jīn lìn
jīn chí
jīn jí
jīn ào
jīn jù
jīn xuàn
jīn huǎn
jīn fǎ
jīn mǐn
jīn jiāo
jīn dòng
jīn miǎn
jīn chì
jīn āi
jīn kuǎ
jīn zhēng
jīn yǒng
jīn gāo
jīn lì
jīn qīng
jīn zào
jīn liàn
jīn shì
jīn juàn
jīn xǔ
jīn tài
jīn zhuāng
jīn hóng
dàn fá
zhí fá
jiàn fá
bó fá
chēng fá
yāo fá
qīn fá
pò fá
gōng fá
jiǎn fá
zhēng fá
jìn fá
biǎn fá
wéi fá
jiǎo fá
duàn fá
kuā fá
diào fá
hóng fá
shān fá
chǎn fá
xī fá
zhǎn fá
líng fá
qián fá
cái fá
jūn fá
bù fá
tǎo fá
xiāng fá
kè fá
kǒu fá
kǎo fá
jī fá
zì fá
láo fá
sì fá
jūn fá
dǎng fá
jīn fá
méng fá
qǐ fá
zhū fá
tiě fá
běi fá
lōu fá
zhuó fá
sì fá
jiāo fá
cán fá
gē fá
shā fá
qiāng fá
cān fá
xiè fá
gōng fá
hóng fá
cǎi fá
yōng fá
zhàn fá
zuò fá
kǎn fá
làn fá
xǐ fá
chǎn fá
jiāo fá
dǎng fá
zé fá
bǐ fá
guó fá
jiǎn fá
xūn fá
rǎng fá
bù fá
xuàn fá
jiǔ fá
shāng fá
tà fá
bù fá
shé fá
dào fá
⒈ 恃才夸功;夸耀。
引《三国志·魏志·邓艾传》:“艾深自矜伐,谓蜀士大夫曰:‘诸君赖遭某,故得有今日耳;若遇吴汉之徒,已殄灭矣。’”
《隋书·李谔传》:“虽勤比大禹,功如师望,亦不得厚自矜伐。”
宋苏轼《石鼓歌》:“勋劳至大不矜伐, 文武未远犹忠厚。”
章炳麟《五无论》:“而人之于杀,顾有悍然矜伐其能者:上者,铭之鐘石,著之史书;虽穷而在下者,亦因是得称为好汉。”
恃功自夸。
1. 怜悯,怜惜:矜悯(怜悯)。矜惜。矜恤。
2. 自尊,自大,自夸:矜夸。矜伐。矜恃。骄矜。
3. 庄重,拘谨:矜持。矜重(zhòng )。
伐读音:fá伐fá(1)(动)砍:~树。(2)(动)攻打:讨~。