zhū tì
zhū qì
zhū lùn
zhū fá
zhū dàng
zhū xuē
zhū jí
zhū xié
zhū tǎo
zhū shā
zhū biǎn
zhū shǎng
zhū cuò
zhū máo
zhū chù
zhū hài
zhū zú
zhū qiú
zhū guó
zhū chú
zhū nìng
zhū jiǎn
zhū jué
zhū zé
zhū luàn
zhū hē
zhū ràng
zhū yì
zhū tú
zhū miè
zhū lù
zhū duàn
zhū lǜ
zhū shǒu
zhū hǎi
zhū cán
zhū pàn
zhū jiān
zhū jiǎn
zhū tì
zhū jué
zhū cuàn
zhū è
zhū fú
zhū chéng
zhū chú
zhū liú
zhū bào
zhū bāo
zhū zuò
zhū jié
zhū bèi
zhū bá
zhū fá
zhū jué
zhū qǔ
zhū jiǎo
zhū zhé
qǐ fá
jīn fá
dàn fá
qián fá
gē fá
jìn fá
tiě fá
bù fá
cān fá
sì fá
duàn fá
zhū fá
zhí fá
xiè fá
zhuó fá
hóng fá
láo fá
bù fá
rǎng fá
xiāng fá
tǎo fá
shāng fá
biǎn fá
běi fá
yōng fá
zuò fá
chǎn fá
jiǔ fá
dǎng fá
shé fá
gōng fá
qīn fá
qiāng fá
pò fá
hóng fá
jī fá
cán fá
chēng fá
jiàn fá
bǐ fá
dào fá
zì fá
làn fá
chǎn fá
zhàn fá
xǐ fá
shān fá
kè fá
shā fá
líng fá
dǎng fá
kǎn fá
jiǎn fá
gōng fá
kǎo fá
tà fá
cǎi fá
xuàn fá
lōu fá
bù fá
wéi fá
jiǎn fá
kuā fá
jiǎo fá
jiāo fá
cái fá
zhēng fá
xī fá
bó fá
kǒu fá
diào fá
zhǎn fá
sì fá
yāo fá
guó fá
xūn fá
jiāo fá
jūn fá
méng fá
zé fá
jūn fá
⒈ 讨伐;声讨。
引《吕氏春秋·荡兵》:“天下无诛伐,则诸侯之相暴也立见。”
三国魏曹冏《六代论》:“夫欲天下之治安,莫若众建诸侯而少其力,令海内之势,若身之使臂,臂之使指,则下无背叛之心,上无诛伐之事。”
清方文《彭城古迹十二咏·戏马台》:“宋公起彭城,诛伐符高祖 ;九日讌兹臺,风流亦千古。”
鲁迅《花边文学·论秦理斋夫人事》:“一切回声中,对于这自杀的主谋者-- 秦夫人,虽然也加以恕辞;但归结却无非是诛伐。”
诛zhū(1)(动)〈书〉杀(有罪的人):~戮|伏~|罪不容~。(2)(动)〈书〉谴责处罚:口~笔伐|天~地灭。
伐读音:fá伐fá(1)(动)砍:~树。(2)(动)攻打:讨~。