fàn xué
fàn jì
fàn fàn
fàn bài
fàn yán
fàn lún
fàn dì
fàn gé
fàn běn
fàn zhōng
fàn fāng
fàn zhì
fàn guǎn
fàn jì
fàn jìng
fàn yǔ
fàn shì
fàn bèi
fàn shì
fàn dào
fàn sēng
fàn xiāng
fàn yán
fàn shì
fàn xíng
fàn guǐ
fàn chà
fàn jū
fàn mì
fàn zhòng
fàn shū
fàn tǎ
fàn chéng
fàn zhòu
fàn shù
fàn lóu
fàn lǚ
fàn xí
fàn jiā
fàn yì
fàn yún
fàn xiàng
fàn fāng
fàn jiā
fàn lín
fàn tǔ
fàn cè
fàn líng
fàn shì
fàn mén
fàn tiān
fàn xiāng
fàn yǔ
fàn chàng
fàn lè
fàn yīn
fàn kè
fàn jīn
fàn wén
fàn shì
fàn zhì
fàn gōng
fàn fǎ
fàn xiǎng
fàn róng
fàn shén
fàn sú
fàn xiè
fàn wáng
fàn jiào
fàn bù
fàn cè
fàn táng
fàn shì
fàn jīng
fàn jiè
fàn nà
fàn sòng
fàn shēng
fàn sǎo
fàn jiá
fàn huā
fàn qìng
fàn xīn
fàn diàn
fàn biǎo
fàn zhòu
fàn tǎ
fàn jì
fàn cè
fàn huáng
fàn fú
fàn zì
fàn shān
梵语,梵文Fànyǔ,Fànwén
(1) 一种古印度语言,正如印度语法家(如帕尼尼Panini)所描述的,是印度和印度教的古典语言
英Sanskrit古印度雅利安语。西元前第五世纪首由帕尼尼详细分析、描述。其语法较印欧语族其他代表古语,如希腊、拉丁二语,变化更为繁多。有极丰富的文学,今只为少数人所用。
梵fàn(名)梵语“梵摩”的省称;意思是清静;常指关于佛教的:~宫|~刹。
語读音:yǔ,yù[ yǔ ]1.话:~言。
2.说:细~。
3.谚语;成语:~云,“不入虎穴,焉得虎子。”
4.代替语言表示意思的动作或方式:手~。
5.姓。