hóng liè
hóng liàng
hóng zhuàng
hóng shì
hóng shèng
hóng zhì
hóng zhì
hóng yáng
hóng kāi
hóng lì
hóng lǎng
hóng wěi
hóng rùn
hóng fǎ
hóng yì
hóng fū
hóng dù
hóng shù
hóng guī
hóng qì
hóng yì
hóng yì
hóng lùn
hóng yuàn
hóng měi
hóng biàn
hóng hòu
hóng liàng
hóng yǎ
hóng suì
hóng yuǎn
hóng jiǎng
hóng bó
hóng yè
hóng tú
hóng hé
hóng yòu
hóng zhāng
hóng chǐ
hóng guāng
hóng xiū
hóng cháng
hóng chǎng
hóng mǐn
hóng yù
hóng zhǐ
hóng lì
hóng kuàng
hóng shēn
hóng xīn
hóng huà
hóng jì
hóng duō
hóng chǎng
hóng sì
hóng yì
hóng cuì
hóng jiǎn
hóng shàn
hóng fāng
hóng kuò
hóng dà
hóng dài
hóng tōng
hóng dào
zuǐ chǎng
hóng chǎng
gāo chǎng
xián chǎng
qīng chǎng
píng chǎng
wù chǎng
sēn chǎng
xiǎn chǎng
fēng chǎng
kāi chǎng
kǒu chǎng
dòng chǎng
hóng chǎng
guǎng chǎng
bó chǎng
kuàng chǎng
kuān chang
chóng chǎng
jùn chǎng
xiá chǎng
hóng chǎng
xuān chǎng
xiá chǎng
liàng chǎng
míng chǎng
⒈ 亦作“弘惝”。高大宽敞。
引《文选·扬雄<甘泉赋>》:“正瀏滥以弘惝兮,指东西之漫漫。”
李善注引服虔曰:“惝,大貌也。音敞。”
汉张衡《西京赋》:“渐臺立於中央,赫昈昈以弘敞。”
唐韦应物《蓝岭精舍》诗:“緑林含萧条,飞阁起弘敞。”
清蒲松龄《聊斋志异·画壁》:“偶涉一兰若,殿宇禪舍,俱不甚弘敞,惟一老僧掛搭其中。”
弘hóng(1)(形)大。现多作宏。(2)(动)扩充;光大。(3)姓。
敞读音:chǎng敞chǎng(1)(形)(房屋、庭院等)宽绰;没有遮拦:宽~。(2)(动)张开;打开:~着门。