hóng zhǐ
hóng guāng
hóng kāi
hóng kuò
hóng zhāng
hóng lǎng
hóng zhuàng
hóng bó
hóng tú
hóng yì
hóng shì
hóng shàn
hóng chǎng
hóng yè
hóng yǎ
hóng lì
hóng duō
hóng yuàn
hóng měi
hóng tōng
hóng xīn
hóng shù
hóng liè
hóng yì
hóng cuì
hóng liàng
hóng guī
hóng fū
hóng cháng
hóng yì
hóng wěi
hóng kuàng
hóng hòu
hóng sì
hóng fǎ
hóng huà
hóng yuǎn
hóng jiǎng
hóng yáng
hóng chǎng
hóng lì
hóng mǐn
hóng qì
hóng suì
hóng jì
hóng dào
hóng dù
hóng fāng
hóng shēn
hóng shèng
hóng yòu
hóng jiǎn
hóng zhì
hóng dà
hóng yù
hóng rùn
hóng lùn
hóng hé
hóng dài
hóng chǐ
hóng zhì
hóng xiū
hóng yì
hóng liàng
hóng biàn
yóu rùn
jiè rùn
hóng rùn
gāo rùn
féi rùn
xiè rùn
diāo rùn
lì rùn
huó rùn
hé rùn
gān rùn
sháo rùn
tōng rùn
dà rùn
rú rùn
qīng rùn
qiú rùn
pāng rùn
bō rùn
hé rùn
tián rùn
fēn rùn
guī rùn
xiù rùn
míng rùn
sī rùn
huá rùn
róu rùn
yǒu rùn
guāng rùn
shān rùn
yù rùn
yú rùn
fāng rùn
yīn rùn
jīn rùn
qián rùn
chéng rùn
hán rùn
shì rùn
jiān rùn
róng rùn
xù rùn
shī rùn
pèi rùn
wēn rùn
qià rùn
diào rùn
wò rùn
yóu rùn
qīng rùn
chǔ rùn
cāng rùn
zé rùn
kū rùn
lǎng rùn
jiàn rùn
jìn rùn
líng rùn
cún rùn
jiān rùn
zhěn rùn
guā rùn
huá rùn
xián rùn
jìn rùn
zhàn rùn
sū rùn
kān rùn
huáng rùn
dé rùn
gǔ rùn
bái rùn
hóng rùn
jiān rùn
shù rùn
bǐ rùn
bì rùn
liú rùn
yān rùn
yān rùn
wò rùn
huì rùn
yuán rùn
yù rùn
cháo rùn
jìn rùn
zhān rùn
pāng rùn
xiān rùn
qìn rùn
hóng rùn
yú rùn
lín rùn
yǔ rùn
zī rùn
kǎi rùn
jī rùn
méi rùn
zèn rùn
rù rùn
kēng rùn
ēn rùn
yí rùn
fēng rùn
⒈ 宽宏温和。
引三国魏嵇康《琴赋》:“宽明弘润,优游躇跱。”
南朝宋刘义庆《世说新语·品藻》:“‘ 阮思旷何如?’曰:‘弘润通长。’”
南朝梁沉约《齐故安陆昭王碑文》:“惟公少而英明,长而弘润。”
⒉ 宏伟圆润。
引南朝梁刘勰《文心雕龙·铭箴》:“箴全御过,故文资确切;铭兼襃讚,故体贵弘润。其取事也必覈以辨,其摛文也必简而深,此其大要也。”
南朝梁刘勰《文心雕龙·封禅》:“秦皇铭岱,文自李斯,法家辞气,体乏弘润。”
金一《文学上之美术观》:“鐘鼎灵长,故弘润而简贵;山岳气壮,乃肃括而华腴。”
⒊ 谓补充润色。
引南朝宋刘义庆《世说新语·政事》:“贾充初定律令,与羊祜共咨太傅郑冲,冲曰:‘ 皋陶严明之旨,非僕闇懦所探。’ 羊曰:‘上意欲令小加弘润。’ 冲乃粗下意。”
弘hóng(1)(形)大。现多作宏。(2)(动)扩充;光大。(3)姓。
润读音:rùn润rùn(1)(形)细腻光滑;滋润:光~|~泽。(2)(动)加油或水;使不干枯:浸~|~嗓子。(3)(动)使有光彩(指修改文章):~色|~饰。(4)(名)利益;好处:分~|利~。