jù zhǎo
jù wú
jù jié
jù jù
gōu wú
jù jì
jù guǎn
jù gé
jù zhú
jù tú
jù mài
jù dùn
gōu lí
jù liè
jù zi
jù jué
jù xīng
jù huán
jù lǚ
jù gǔ
gōu méng
jù zhǐ
jù bǐng
jù lán
gōu wǎng
jù duàn
jù diào
jù lú
jù zhōu
jù hào
jù fǎ
jù yǎn
jù chén
jù bó
jù jué
jù lóng
jù xiào
jù jīn
jù jǐ
jù lán
jù kǎo
jù shēn
jù lǜ
jù zhù
jù jǐ
jù qǔ
jù bāo
jù shéng
jù jǔ
jù xíng
jù suǒ
jù dòu
jù chú
jù shì
gōu wàng
jù jiù
jù jiě
jù huì
jù bó
jù lí
jù dù
jù xiàn
jù dāng
jù qún
jù lèi
jù zhuī
jù jí
jù gōng
jù liú
jù jì
jù jiǎn
jù dòu
jù jù
jù lián
jù jī
jù lán
jù zú
jù diǎn
tōng jiǎn
fēng jiǎn
kuò jiǎn
chōu jiǎn
yú jiǎn
sòng jiǎn
dài jiǎn
jù jiǎn
hūn jiǎn
shāng jiǎn
àn jiǎn
tiáo jiǎn
xián jiǎn
diǎn jiǎn
jìn jiǎn
wú jiǎn
gé jiǎn
xì jiǎn
pī jiǎn
huó jiǎn
cháng jiǎn
tuī jiǎn
zhì jiǎn
jì jiǎn
yán jiǎn
yá jiǎn
sàng jiǎn
tàn jiǎn
biāo jiǎn
míng jiǎn
fāng jiǎn
chéng jiǎn
xián jiǎn
lín jiǎn
mǎi jiǎn
shōu jiǎn
biān jiǎn
fēng jiǎn
dū jiǎn
zhuī jiǎn
shèn jiǎn
chē jiǎn
jiān jiǎn
shéng jiǎn
chāo jiǎn
jī jiǎn
yìn jiǎn
lán jiǎn
guó jiǎn
bù jiǎn
xíng jiǎn
ān jiǎn
xiǎo jiǎn
yí jiǎn
jū jiǎn
yóu jiǎn
yáo jiǎn
xiū jiǎn
jīn jiǎn
fù jiǎn
xún jiǎn
fáng jiǎn
zhào jiǎn
dòu jiǎn
sōu jiǎn
xùn jiǎn
fān jiǎn
shí jiǎn
kǎo jiǎn
yù jiǎn
shī jiǎn
jiū jiǎn
jié jiǎn
xún jiǎn
liàng jiǎn
hù jiǎn
guī jiǎn
tiāo jiǎn
xī jiǎn
sù jiǎn
jī jiǎn
dàng jiǎn
àn jiǎn
guān jiǎn
cāo jiǎn
zǎn jiǎn
xiáng jiǎn
lǐ jiǎn
gōu jiǎn
shī jiǎn
qīng jiǎn
sān jiǎn
shù jiǎn
kē jiǎn
liào jiǎn
guāi jiǎn
chá jiǎn
gōu jiǎn
hàn jiǎn
xún jiǎn
shè jiǎn
bái jiǎn
shí jiǎn
yá jiǎn
mì jiǎn
píng jiǎn
yào jiǎn
cān jiǎn
⒈ 考察。 唐官吏考绩,有四善二十七最的名目。其十七为“句检之最”。
引《新唐书·百官志一》:“善状之外有二十七最……十七曰明於勘覆,稽失无隐,为句检之最。”
《资治通鉴·唐宪宗元和四年》:“异句检簿籍,又精於巽,卒获其用。”
1. 由词组成的能表示出一个完整意思的话:句子。句法。
2. 〔句读(dòu)〕古代称文词停顿的地方为“句”或“读”。
3. 量词,用于语言:三句话不离本行(háng)。
检读音:jiǎn检jiǎn(1)(动)查:~验|~阅|~字表。(2)(动)约束;检点:行为不~|言语失~。(3)同“捡”。(4)(Jiǎn)姓。