jù shéng
jù gǔ
gōu wú
gōu lí
jù bǐng
jù zhōu
jù jué
jù xíng
jù qún
jù jǔ
jù fǎ
gōu wàng
jù shì
jù lǜ
jù dòu
jù jiù
jù lán
jù suǒ
jù gé
jù lèi
jù zi
jù jié
gōu méng
jù diǎn
jù lóng
jù duàn
jù huì
jù wú
jù dù
jù qǔ
jù huán
jù hào
jù zhǐ
jù chú
jù jiě
jù zhǎo
jù tú
jù zhuī
jù zhú
jù xīng
jù liè
jù jù
jù jì
jù xiào
jù gōng
jù jǐ
jù liú
jù jīn
jù diào
jù lí
jù jù
jù guǎn
jù lán
jù dāng
jù yǎn
jù kǎo
jù jī
jù dùn
jù mài
jù zú
jù lú
jù jì
jù dòu
jù jiǎn
jù xiàn
jù bāo
jù jǐ
jù lǚ
jù bó
jù lán
jù lián
jù shēn
jù bó
jù jué
jù zhù
jù jí
jù chén
gōu wǎng
dǎo dú
yì dú
bǎi dú
bèi dú
zàn dú
shěn dú
jiào dú
fàn dú
mò dú
bǎo dú
zǒu dú
zhòu dú
shì dú
chuán dú
dān dú
shì dú
shǔ dú
cuò dú
lǎng dú
duì dú
xuǎn dú
fěng dú
jiù dú
pī dú
tōng dú
yán dú
jiè dú
shì dú
dǎo dú
dì dú
sòng dú
zú dú
guān dú
pěng dú
tiào dú
jù dòu
pīn dú
zhǎn dú
xiào dú
yuè dú
xuān dú
jiǎng dú
fū dú
kāi dú
lǎn dú
pàn dú
jīng dú
wán dú
lǐng dú
yīn dú
gǔ dú
bàn dú
fàn dú
jù dú
jìn dú
gōng dú
gēng dú
zhèng dú
biàn dú
fèng dú
chóng dú
kè dú
zài dú
jiě dú
gōng dú
pò dú
xì dú
fú dú
fù dú
xùn dú
shěng dú
zhù dú
句读,句逗jùdòu,jùdòu
(1) 中国古代文章中没有标点符号,诵读时称文句中停顿的地方,语气已经完的叫“(.好工具)句”,没有完的叫“读”,由读者用圈(句号)和点(逗号)来标记
例句读之不知。英periods and mas(2) 连称句读时,句是语意完整的一小段,读是句中语意未完,语气可停的更小的段落
英sentences and phrases⒈ 古人指文辞休止和停顿处。文辞语意已尽处为句,未尽而须停顿处为读。书面上用圈(“。”)、点(“、”)来标志。
引汉何休《<春秋公羊传解诂>序》:“援引他经,失其句读。”
唐韩愈《师说》:“彼童子之师,授之书而习其句读者,非吾所谓传其道解其惑者也。”
清蒲松龄《聊斋志异·仙人岛》:“我言君不通,今益验矣。句读尚不知邪?”
鲁迅《花边文学·点句的难》:“常买旧书的人,有时会遇到一部书,开首加过句读,夹些破句,中途却停了笔:他点不下去了。”
古人指文章休止和停顿处。文中语意完足的称为「句」,语意未完而可稍停顿的称为「读」。书面上用圈和点来标记。唐.韩愈〈师说〉:「彼童子之师,授之书而习其句读者,非吾所谓传其道、解其惑者也。」《聊斋志异.卷七.仙人岛》:「我言君不通,今益验矣。句读尚不知邪?」也作「句度」。
1. 由词组成的能表示出一个完整意思的话:句子。句法。
2. 〔句读(dòu)〕古代称文词停顿的地方为“句”或“读”。
3. 量词,用于语言:三句话不离本行(háng)。
读读音:dú,dòu[ dòu ]1. 旧指文章里一句中间念起来要稍稍停顿的地方:句读。