dú jū
dú xué
dú zhě
dú yīn
dú ní
dú lǐ
dú mìng
dú juàn
dú jiě
dú pò
dú wéi
dú tóu
dú zhòng
dú huà
dú yuē
dú zhù
dú sòng
dú ruò
dú ní
dú jīng
dú shū
dú shè
dú miǎo
dú fǎ
dú rú
dú tiē
dú liào
dú fèng
dú wù
dú jì
dú běn
dú fǎ
dú shù
zhòu sòng
cū sòng
xián sòng
láng sòng
fén sòng
fù sòng
xué sòng
kè sòng
jì sòng
kè sòng
bàng sòng
zhuī sòng
ò sòng
pī sòng
ān sòng
xún sòng
mò sòng
lǐ sòng
luò sòng
xí sòng
chāng sòng
xián sòng
fěng sòng
fàn sòng
hēi sòng
dú sòng
kǒu sòng
chuán sòng
yín sòng
fù sòng
huì sòng
jǔ sòng
cū sòng
wán sòng
shí sòng
bèi sòng
bèi sòng
gē sòng
zuò sòng
ěr sòng
zhǎn sòng
àn sòng
chēng sòng
chí sòng
jiǎng sòng
guāng sòng
gào song
chéng sòng
luò sòng
shú sòng
lǎng sòng
fěng sòng
jì sòng
niàn song
wén sòng
chì sòng
gē sòng
àn sòng
zhù sòng
chàng sòng
ōu sòng
⒈ 阅读,诵读。
引《汉书·儿宽传》:“时行赁作,带经而鉏,休息輒读诵,其精如此。”
《南史·儒林传·郑灼》:“常蔬食,讲授多苦心热,若瓜时,輒偃卧以瓜镇心,起便读诵,其篤志如此。”
宋陆游《老学庵笔记》卷三:“隶为隶书,古为科斗。盖前一简作科斗,后一简作隶书,释之以便读诵。”
1. 依照文字念:读数。读经。读书。宣读。朗读。范读。
2. 看书,阅览:阅读。速读。默读。读者。
3. 求学:走读。
4. 字的念法:读音。读破。
诵读音:sòng诵sòng(1)(动)本义:读出声音来;念;朗读:读出声音来;念;朗读(2)(动)背诵:记~|过目成~。(3)(动)称述、述说:传~|讽~。