xián suǒ
xián yuè
xián huī
xián zhù
xián gē
xián táo
xián guǎn
xián kuò
xián lǚ
xián xīn
xián shǐ
xián guā
xián páo
xián zi
xián sòng
xián yīn
xián wéi
xián cí
xián jiàn
xián rèn
xián táo
xián jí
xián ěr
xián huī
xián qín
xián jiāo
xián guǎn
xián yuè
xián mù
xián hú
xián huì
xián yāo
xué sòng
wén sòng
fén sòng
jiǎng sòng
jǔ sòng
kǒu sòng
pī sòng
àn sòng
àn sòng
chuán sòng
hēi sòng
zhù sòng
chì sòng
chéng sòng
chāng sòng
shí sòng
ān sòng
xún sòng
kè sòng
xí sòng
gē sòng
lǐ sòng
zuò sòng
wán sòng
fěng sòng
zhuī sòng
bèi sòng
ěr sòng
chēng sòng
dú sòng
yín sòng
luò sòng
ōu sòng
ò sòng
fàn sòng
huì sòng
zhòu sòng
jì sòng
gào song
kè sòng
bèi sòng
fěng sòng
chí sòng
zhǎn sòng
láng sòng
guāng sòng
fù sòng
niàn song
xián sòng
xián sòng
cū sòng
luò sòng
lǎng sòng
gē sòng
mò sòng
shú sòng
jì sòng
cū sòng
fù sòng
chàng sòng
bàng sòng
(.好工具)弦诵xiánsòng
(1) 弦歌和诵读,指学校教学
例弦诵不辍英sing to the acpaniment of stringed instruments and chant⒈ 弦歌诵读。
引《礼记·文王世子》:“春诵,夏弦。”
郑玄注:“诵谓歌乐也,弦谓以丝播诗。”
孔颖达疏:“诵谓歌乐者,谓口诵歌乐之篇章,不以琴瑟歌也。云弦谓以丝播诗者,谓以琴瑟播彼诗之音节,诗音则乐章也。”
后亦以称诗礼教化或学校教育。 《晋书·儒林传序》:“虽尊儒劝学,亟降於纶言;东序西胶,未闻於弦诵。”
宋苏轼《潘推官母李氏挽词》:“杯盘惯作陶家客,弦诵常叨孟母邻。”
明顾绛《过矩亭拜李先生墓下》诗:“蹉跎一失身,岂不负弦诵?”
清恽敬《重建东湖书院记》:“于是深衣博带之士揖让弦诵于其中,而书院復兴。”
⒉ 泛指吟哦诵读。参见“弦诵”。
引章炳麟《文学说例》:“至韵文则復有特别者,盖其弦诵相授,素由耳治,久则音节谐熟,触激唇舌,不假思虑,而天纵其声。”
絃誦:古代授《诗》、学《诗》,配弦乐而歌者为弦歌,无乐而朗读者为诵,合称“絃诵”。后即用以泛指授业、诵读之事。 《礼记·文王世子》:“春诵、夏弦。”
郑玄注:“诵,谓歌乐也;弦,谓以丝播诗。”
孔颖达疏:“诵谓歌乐者,谓口诵歌乐之篇章,不以琴瑟歌也;云絃谓以丝播诗者,谓以琴瑟播彼诗之音节,诗音则乐章也。”
《旧唐书·音乐志一》:“三五之代,世有厥官,故虞廷振干羽之容, 周人立絃诵之教。”
宋苏轼《潘推官母李氏挽词》:“杯盘惯作陶家客,絃诵尝叨孟母邻。”
清戴名世《芥舟翁寿序》:“当戴氏之盛也,农服畎亩,士勤絃诵,恂恂礼让,而家皆饶裕。”
姚锡钧《即事效湘绮楼体》:“絃诵喧中寂,河山刼后悲。”
语本《礼记.文王世子》:「春诵,夏弦。」指乐歌声与读书声,泛指学校的教学活动。
弦xián(1)(名)弓背两端之间系着的绳状物;有弹性:弓~|箭在~上|改~易辙。(2)(名)(~儿)乐器上发声的线:管~乐。(3)(名)〈方〉发条:上~。(4)(名)直线与圆相交;在圆周内的部分叫弦:正~|余~。(5)(名)我国古代称不等腰直角三角形的斜边为弦。
诵读音:sòng诵sòng(1)(动)本义:读出声音来;念;朗读:读出声音来;念;朗读(2)(动)背诵:记~|过目成~。(3)(动)称述、述说:传~|讽~。