xí bì
xí fēng
xí yáng
xí liàn
xí jiā
xí dǎo
xí chén
xí chí
xí dǔ
xí luàn
xí gù
xí kè
xí sú
xí chá
xí yì
xí lè
xí shú
xí liú
xí dé
xí guàn
xí fù
xí rěn
xí jìng
xí tài
xí xí
xí guàn
xí dìng
xí cháng
xí yòng
xí xíng
xí jiào
xí yì
xí dǔ
xí xué
xí niǔ
xí hào
xí rǎn
xí xìng
xí kǎn
xí qì
xí jìn
xí róng
xí fú
xí róng
xí sòng
xí shì
xí wén
xí tí
xí wán
xí jiàn
xí yáng
xí cí
xí yuán
xí shàng
ōu sòng
fù sòng
jǔ sòng
xí sòng
ān sòng
yín sòng
shú sòng
xián sòng
xián sòng
zhòu sòng
shí sòng
bèi sòng
guāng sòng
jiǎng sòng
mò sòng
zhù sòng
chì sòng
fù sòng
ěr sòng
zuò sòng
luò sòng
luò sòng
fén sòng
xún sòng
dú sòng
jì sòng
jì sòng
chéng sòng
àn sòng
chēng sòng
kè sòng
bàng sòng
ò sòng
pī sòng
chuán sòng
chí sòng
gào song
chāng sòng
chàng sòng
fěng sòng
hēi sòng
xué sòng
gē sòng
lǐ sòng
gē sòng
zhǎn sòng
bèi sòng
niàn song
kè sòng
fěng sòng
fàn sòng
zhuī sòng
cū sòng
láng sòng
wán sòng
kǒu sòng
lǎng sòng
àn sòng
huì sòng
cū sòng
wén sòng
⒈ 学习诵读。 《汉书·张良传》:“旦日视其书,乃《太公兵法》。
引良异之,常习诵。”
《后汉书·皇后纪上·和熹邓皇后》:“又詔中官近臣於东观受读经传,以教授宫人,左右习诵,朝夕济济。”
刘师培《<骈文读本>序》:“经籍之名,臬丝製锡,故必偶类齐音,以资习诵。”
习(1)(动)学习;练习;温习:~武|~练。(2)(动)对某事物常常接触而熟悉:~焉不察。(3)(名)习惯:恶~|陈规陋~|积~。(4)姓。
诵读音:sòng诵sòng(1)(动)本义:读出声音来;念;朗读:读出声音来;念;朗读(2)(动)背诵:记~|过目成~。(3)(动)称述、述说:传~|讽~。