bài shí
bài běn
bài fén
bài rǔ
bài shǔ
bài cì
bài róng
bài jié
bài bié
bài rù
bài diàn
bài xǐ
bài chūn
bài sǎo
bài dǒu
bài sào
bài hé
bài yì
bài dǎo
bài gé
bài lǐ
bài líng
bài xiàn
bài bó
bài huì
bài yì
bài jì
bài fǎng
bài rèn
bài shēng
bài jiàn
bài bǎ
bài zhān
bài jù
bài yuàn
bài jiān
bài shòu
bài fú
bài jǐng
bài bài
bài huì
bài zhì
bài chú
bài hòu
bài mǔ
bài fó
bài quē
bài fú
bài shí
bài diàn
bài chá
bài tán
bài kòu
bài jì
bài bà
bài shǒu
bài yè
bài cí
bài sòng
bài wǔ
bài kuàng
bài nèi
bài kè
bài ēn
bài qǐ
bài jiā
bài pái
bài yī
bài cí
bài shī
bài jì
bài méng
bài qiú
bài mén
bài mìng
bài fā
bài nà
bài dǎo
bài dān
bài shàng
bài wàng
bài cì
bài fēng
bài lǐng
bài jìn
bài fù
bài luò
bài jiàn
bài yǐng
bài qǐng
bài fǔ
bài bì
bài qū
bài qián
bài fǎng
bài nián
bài qǐ
bài líng
bài jiào
bài yì
bài qiáo
bài hé
bài suì
bài diàn
bài qīn
bài chàn
bài biǎo
bài kěn
bài shū
bài dēng
bài jīn
bài dé
bài xiàng
bài dǎo
bài tái
bài shí
bài yāng
bài chén
bài tuō
bài shé
bài chǒng
bài xīng
bài guān
bài qìng
bài miǎn
bài mù
bài tiě
bài táng
bài zhuó
cái rǔ
zuì rǔ
qì rǔ
bēi rǔ
kuì rǔ
yí rǔ
tuò rǔ
chǒu rǔ
bāo rǔ
mà rǔ
qū rǔ
è rǔ
zhī rǔ
bù rǔ
qín rǔ
bài rǔ
chuí rǔ
jǔ rǔ
diǎn rǔ
bàng rǔ
jié rǔ
cuò rǔ
yōu rǔ
qú rǔ
cuò rǔ
chuí rǔ
dāo rǔ
dùn rǔ
yōu rǔ
zài rǔ
guò rǔ
tòng rǔ
lù rǔ
fán rǔ
wū rǔ
wén rǔ
qiào rǔ
màn rǔ
hùn rǔ
jiàn rǔ
kuì rǔ
jiàn rǔ
dǐ rǔ
jiǎ rǔ
lún rǔ
lù rǔ
diǎn rǔ
líng rǔ
láo rǔ
wú rǔ
fù rǔ
hē rǔ
shàn rǔ
qīng rǔ
xì rǔ
bī rǔ
zǔn rǔ
biǎn rǔ
wǔ rǔ
qū rǔ
fù rǔ
sǔn rǔ
xiàn rǔ
mà rǔ
hán rǔ
cuàn rǔ
nài rǔ
wū rǔ
xìng rǔ
kùn rǔ
chǒng rǔ
wěi rǔ
huì rǔ
yuān rǔ
qiǎn rǔ
gòu rǔ
xiū rǔ
suì rǔ
hē rǔ
xū rǔ
róng rǔ
gòu rǔ
lì rǔ
tiǎn rǔ
wēi rǔ
wū rǔ
huò rǔ
qī rǔ
chù rǔ
shòu rǔ
jiǒng rǔ
tà rǔ
chī rǔ
bài rǔ
huǐ rǔ
cuò rǔ
cuī rǔ
líng rǔ
xìn rǔ
shǒu rǔ
qīn rǔ
miè rǔ
diàn rǔ
xùn rǔ
chì rǔ
jié rǔ
chǐ rǔ
zhé rǔ
wū rǔ
wǔ rǔ
cuì rǔ
ōu rǔ
líng rǔ
chī rǔ
chǔ rǔ
xià rǔ
⒈ 古代宾主相见的一种礼仪。谓拜谢对方的辱临。
引《周礼·秋官·司仪》:“主君郊劳,交摈三辞,车逆拜辱。”
郑玄注:“车逆拜辱者,宾以主君亲来,乘车出舍门而迎之,若欲远就之然,见之则下拜,谢其自屈辱来也。”
《仪礼·乡饮酒礼》:“主人戒宾,宾拜辱,主人答拜。”
郑玄注:“拜辱,出拜其自屈辱至己门也。”
1.过去表示敬意的礼节:对~。叩~。跪~。引恭敬地:~托。~访。~望。~请。[礼拜]宗教徒对神敬礼或祷告。转周、星期的别称。
2.行礼祝贺:~年。~寿。
3.用一定的礼节授予某种名义或结成某种关系:~将。~师。
辱读音:rǔ辱rǔ(1)(名)耻辱:羞~|屈~。(2)(动)使受耻辱;侮辱:~骂|丧权~国。(3)(动)玷辱:~没|~命。(4)〈书〉谦辞;表示承蒙:~临|~承指教。