lǎn sàn
lǎn cán
lǎn kùn
lǎn duò
lǎn dùn
lǎn duò
lǎn lǎn
lǎn jià
lǎn juàn
lǎn duò
lǎn hàn
lǎn jǐ
lǎn yāo
lǎn fù
lǎn lóng
lǎn chóng
lǎn yì
lǎn rén
lǎn zhuō
lǎn dai
lǎn dài
lǎn zhèng
lǎn de
lǎn guǐ
lǎn fàng
lǎn hóu
lǎn qiè
lǎn xué
lǎn huò
lǎn màn
lǎn bǎn
bìng cán
piāo cán
kuài cán
yí cán
bū cán
wǔ cán
bào cán
wāng cán
kuài cán
zéi cán
nǎo cán
xiōng cán
líng cán
yí cán
qiū cán
fèi cán
tuí cán
gū cán
lán cán
zhū cán
xíng cán
fú cán
yú cán
zì cán
lóng cán
tāo cán
jiān cán
tuí cán
chuāng cán
dān cán
shèng cán
chuàng cán
chěng cán
sēng cán
xiǔ cán
bǎi cán
cóng cán
diāo cán
tān cán
màn cán
lǎn cán
diāo cán
cóng cán
qiāng cán
shuāi cán
rǔ cán
què cán
qīn cán
chūn cán
pò cán
zuì cán
tú cán
huí cán
xíng cán
yè cán
dǎn cán
shāng cán
cuī cán
shāo cán
qū cán
chú cán
⒈ 衰残。
引宋杨万里《秋凉晚酌》诗:“寄老山林度懒残,新秋又是一年年。”
⒉ 唐衡岳寺僧明瓒,性疏懒而好食残余饭菜,人以懒残称之。 李泌读书寺中,以为非凡人,中夜往谒。
引懒残发火取芋以啗之,曰:“慎勿多言,领取十年宰相。”
泌拜而退。见宋赞宁等《宋高僧传·感通传二·唐南岳山明瓒》。 宋苏轼《次韵毛滂法曹感雨》:“他年记此味,芋火对懒残。”
清杨焯《登碧岩》诗:“只待懒残煨芋熟,柴门应见白云封。”
清唐孙华《煨芋》诗:“鵠陂豆饭堪同饱,富贵无心问懒残。”
⒊ 嬾殘:唐高僧明瓒的别号。
引唐袁郊《甘泽谣·嬾残》:“嬾残者, 天宝初, 衡岳寺执役僧也。退食,即收所餘而食,性嬾而食残,故号嬾残也。”
事详《太平广记》卷九六、《宋高僧传》卷十九。 清赵翼《衡山》诗:“嬾残芋冷餘灰烬,《岣嶁碑》荒没草莱。”
懒lǎn(1)(形)懒惰:腿~|好吃~做。(2)(形)疲倦;没力气:身子发~;大概是感冒了。
残读音:cán残cán(1)(形)不完整;残缺:这部书很好;可惜~了。(2)(形)剩余的;将尽的:~冬|~敌|风卷~云。(3)(形)伤害;毁坏:摧~。(4)(形)凶恶:~忍|~酷。