huò zhě
yì zhě
gài zhě
qǐ zhě
dié zhě
fāng zhě
jiàng zhě
ōu zhě
huǒ zhě
yī zhě
néng zhě
yǒng zhě
máng zhě
tián zhě
lǎo zhě
bǎo zhě
yě zhě
xiāng zhě
zhàng zhě
lái zhě
jiè zhě
qǐng zhě
wáng zhě
hù zhě
gǔ zhě
huò zhě
yán zhě
bǐ zhě
yè zhě
xiān zhě
kuáng zhě
qián zhě
qiáng zhě
xī zhě
shèn zhě
bì zhě
yáng zhě
zuò zhě
hè zhě
lì zhě
yún zhě
mén zhě
xué zhě
shì zhě
ruò zhě
cǐ zhě
hòu zhě
shèng zhě
dú zhě
liǎng zhě
fù zhě
xián zhě
hé zhě
zhī zhě
zhēn zhě
mò zhě
cóng zhě
shǐ zhě
chá zhě
lǎ zhě
sǐ zhě
nǎi zhě
wū zhě
wǎng zhě
nǎi zhě
huàn zhě
bó zhě
liè zhě
zhù zhě
zhǎng zhě
wù zhě
rì zhě
liáo zhě
huàn zhě
càn zhě
juàn zhě
nǎng zhě
nóng zhě
bǐ zhě
xiòng zhě
yè zhě
jì zhě
xīng zhě
zhì zhě
zhì zhě
guà zhě
hòu zhě
jìng zhě
shì zhě
mò zhě
jìng zhě
ā zhě
biān zhě
zuó zhě
kě zhě
qí zhě
xuàn zhě
xián zhě
bīng zhě
zhī zhě
rén zhě
gǔ zhě
bīn zhě
huáng zhě
bù zhě
bǔ zhě
zūn zhě
bìng zhě
mǒu zhě
xíng zhě
hòu zhě
qián zhě
⒈ 失明的人。俗称瞎子。
引《论语·子罕》:“子见齐衰者,冕衣裳者与瞽者,见之,虽少必作,过之必趋。”
《庄子·逍遥游》:“瞽者无以与乎文章之观,聋者无以与乎鐘鼓之声。”
《新唐书·陈子昂传赞》:“瞽者不见泰山,聋者不闻雷霆。”
《豆棚闲话·空青石蔚子开盲》:“﹝那块青石﹞逢着瞽目之人,一点就亮。不两日间,四下瞽者俱已传遍,来了许多,俱要求点。”
瞎眼的人。
瞽gǔ(1)〈书〉(2)瞎眼。(3)没有识别的。(4)古代乐师。
者读音:zhě者zhě(1)(助)用在形容词或动词后面;或带有形容词或动词的词组后面;表示有此属性或做此动作的人或事物:黄须~|卖柑~|符合标准~。(2)(助)用在某某工作、某某主义后面;表示从事某项工作或信仰某个主义的人:文艺工作~|共产主义~。(3)(助)〈书〉用在“二、三、数”等数词后面;指上文所说的几件事物:二~必居其一|两~缺一不可。(4)(助)〈书〉用在词、词组、分句后面表示停顿:风~;空气流动而成。(5)(助)用在句尾表示命令语气(多见于早期白话):路上小心在意~!者zhě(代)同“这”(多见于早期白话):~番|~边。