zǔ kuàng
wú kuàng
hóng kuàng
kāi kuàng
yuān kuàng
yě kuàng
qīng kuàng
liáo kuàng
yīn kuàng
shī kuàng
chāo kuàng
gǔ kuàng
yōu kuàng
dài kuàng
chóng kuàng
yá kuàng
yōu kuàng
jiǔ kuàng
yí kuàng
chí kuàng
míng kuàng
yí kuàng
liáo kuàng
fèi kuàng
fàng kuàng
fēng kuàng
jiǒng kuàng
kuí kuàng
hóng kuàng
píng kuàng
pín kuàng
qù kuàng
xióng kuàng
huá kuàng
chōng kuàng
liáng kuàng
xuān kuàng
tōng kuàng
qīng kuàng
háo kuàng
níng kuàng
cū kuàng
xiǎn kuàng
shū kuàng
wú kuàng
xī kuàng
xiǎo kuàng
kuān kuàng
hóng kuàng
kuí kuàng
gāo kuàng
mí kuàng
yuàn kuàng
hóng kuàng
xū kuàng
jiǎn kuàng
yān kuàng
zhào kuàng
huī kuàng
lí kuàng
zhāo kuàng
kōng kuàng
xuán kuàng
xiù kuàng
guān kuàng
yuǎn kuàng
xiāo kuàng
zhēn kuàng
xiá kuàng
hào kuàng
tián kuàng
xián kuàng
gū kuàng
⒈ 指春秋晋盲人乐官师旷。
引《庄子·胠箧》:“擢乱六律,鑠絶竽瑟,塞瞽旷之耳,而天下始人含其聪矣。”
汉扬雄《法言·问神》:“瞽旷能默, 瞽旷不能齐不齐之耳。”
晋葛洪《抱朴子·喻蔽》:“瞽旷之调鐘,未必求解於同世;格言高文,岂患莫赏而减之哉?”
瞽gǔ(1)〈书〉(2)瞎眼。(3)没有识别的。(4)古代乐师。
旷读音:kuàng旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。