gōng shāo
gōng zú
gōng jiàn
gōng lóng
gōng kǒu
gōng jiāo
gōng zhàng
gōng dàn
gōng fú
gōng qí
gōng shǒu
gōng jīn
gōng jiàng
gōng shì
gōng cáng
gōng fù
gōng xiāng
gōng chē
gōng shé
gōng jú
gōng jiān
gōng yī
gōng yāo
gōng shēn
gōng pí
gōng yě
gōng jīng
gōng shì
gōng rén
gōng lǚ
gōng bà
gōng xiǎo
gōng nǔ
gōng bīng
gōng qíng
gōng hào
gōng xuē
gōng zhào
gōng gōng
gōng yáo
gōng gōng
gōng wān
gōng zi
gōng xián
gōng bǎ
gōng yàng
gōng xié
gōng zhèng
gōng xíng
gōng dài
gōng zhāo
gōng shè
gōng bèi
gōng chàng
gōng zhuó
gōng jiǎo
gōng qiú
gōng hú
gōng lǐ
gōng hú
gōng xián
gōng cháng
gōng tāo
gōng mǎ
gōng xié
gōng xiān
gōng shāo
gōng yuè
gōng jī
gōng bǎ
gōng shǐ
gōng lì
⒈ 以贝壳装饰两端的弓。
引《文选·左思<魏都赋>》:“弓珧解檠,矛鋋飘英。”
张载注:“《尔雅》曰:‘弓以蜃者谓之珧。’蜃,骨也。”
弓gōng(1)(名)射箭或发弹丸的器械;在近似弧形的有弹性的木条两端之间系着坚韧的弦;拉开弦后;猛然放手;借弦和弓背的弹力把箭或弹丸射出:~箭|弹~|左右开~。(2)(名)(~儿)弓子:弹棉花的绷~儿。(3)(名)丈量地亩的器具;用木头制成;形状略像弓;两端的距离是五尺。也叫步弓。(4)(量)旧时丈量地亩的计算单位;一弓等于五尺。(5)(动)使弯曲:~背|~着腰|~着腿坐着。(6)(Gōnɡ)姓。
珧读音:yáo1.见〖江珧〗。
2.古代指蚌、蛤的甲壳,用作刀、弓等上的装饰物。