gōng kǒu
gōng chàng
gōng lóng
gōng xiān
gōng jiàng
gōng qíng
gōng cáng
gōng yě
gōng hào
gōng lì
gōng yī
gōng qiú
gōng shāo
gōng dàn
gōng shēn
gōng dài
gōng shǐ
gōng fú
gōng tāo
gōng lǐ
gōng yuè
gōng yàng
gōng xiǎo
gōng jiàn
gōng xié
gōng zú
gōng jú
gōng hú
gōng xián
gōng bǎ
gōng gōng
gōng jīng
gōng lǚ
gōng chē
gōng bǎ
gōng xíng
gōng bèi
gōng bà
gōng cháng
gōng xián
gōng shì
gōng wān
gōng nǔ
gōng shé
gōng jī
gōng jiān
gōng shè
gōng hú
gōng xiāng
gōng zhào
gōng mǎ
gōng zhàng
gōng bīng
gōng jiǎo
gōng yāo
gōng zhāo
gōng shǒu
gōng zhuó
gōng rén
gōng shāo
gōng zi
gōng gōng
gōng jīn
gōng zhèng
gōng qí
gōng shì
gōng pí
gōng yáo
gōng xié
gōng fù
gōng jiāo
gōng xuē
xuǎn zhāo
jiào zhāo
gōng zhāo
xì zhāo
gāo zhāo
chéng zhāo
féng zhāo
zì zhāo
pǔ zhāo
zhēng zhāo
yī zhāo
yáng zhāo
qū zhāo
shāng zhāo
zhōng zhāo
shū zhāo
chǔ zhāo
jiā zhāo
ruǎn zhāo
jīng zhāo
bǎi zhāo
fān zhāo
wèi zhāo
wǔ zhāo
chéng zhāo
chǒng zhāo
jiǔ zhāo
bì zhāo
shè zhāo
huā zhāo
xūn zhāo
yào zhāo
jué zhāo
xīn zhāo
dà zhāo
yīn zhāo
tǒng zhāo
dǎ zhāo
jiǎo zhāo
tiāo zhāo
bèi zhāo
miào zhāo
tè zhāo
gǎn zhāo
gòng zhāo
lèi zhāo
yìng zhāo
⒈ 后遂以“弓招”为延聘之典。
引语出《左传·昭公二十年》:“弓以招士,皮冠以招虞人。”
《北史·邢邵传》:“设官分职,各有司存,丞相不问鬭人,虞官弓招不进。”
唐张说《唐故赠齐州司马陆公神道碑》:“父淳感盘桓利贞,弓招莫进。”
聘士的礼仪。古代聘士,以弓做为信物。
弓gōng(1)(名)射箭或发弹丸的器械;在近似弧形的有弹性的木条两端之间系着坚韧的弦;拉开弦后;猛然放手;借弦和弓背的弹力把箭或弹丸射出:~箭|弹~|左右开~。(2)(名)(~儿)弓子:弹棉花的绷~儿。(3)(名)丈量地亩的器具;用木头制成;形状略像弓;两端的距离是五尺。也叫步弓。(4)(量)旧时丈量地亩的计算单位;一弓等于五尺。(5)(动)使弯曲:~背|~着腰|~着腿坐着。(6)(Gōnɡ)姓。
招读音:zhāo招zhāo(1)(动)本义:打手势叫人来。(2)(动)广告或通知的方式使人来。(3)(动)引来(不好的事物):~苍蝇|~灾。(4)(动)惹;招惹:这孩子爱哭;别 ~他。(5)(动)惹:这孩子真~人喜欢。(6)(Zhāo)姓。招zhāo(动)承认罪行:~供。招zhāo同“着”(zhāo)。