jiǎ shù
sì shù
juē shù
nèi shù
bì shù
niè shù
dāng shù
biāo shù
jiān shù
tī shù
chù shù
jiǎo shù
ān shù
jiàn shù
nì shù
chán shù
zhí shù
quán shù
tī shù
ráo shù
nà shù
tóng shù
jié shù
kuáng shù
zǎng shù
mù shù
qiáo shù
sī shù
qiáng shù
jiàn shù
pǐ shù
èr shù
huàn shù
cūn shù
bì shù
jié shù
pú shù
fàn shù
xiǎo shù
yǎn shù
héng shù
zéi shù
tóng shù
jué shù
fà shù
dào shù
fù shù
jìn shù
bī shù
hūn shù
jí shù
qī shù
qún shù
zōu shù
jiāo shù
yān shù
huá shù
ér shù
⒈ 童仆。
引《晋书·郑默传》:“默宽冲博爱,谦虚温谨,不以才地矜物,事上以礼,遇下以和,虽僮竖厮养,不加声色。”
《南史·虞寄传》:“寄少篤行,造次必於仁厚,虽僮竖未尝加以声色。”
《荀子·大略》“衣则竖褐不完” 唐杨倞注:“竖褐,僮竖之褐,亦短褐也。”
清孙枝蔚《牛饥纪事二十二韵》:“簪饵蓄僮竖,米薪遭侮谩。”
1. 封建时代受奴役的未成年人:书僮。僮仆。
2. 古同“童”。
竖读音:shù竖(1)(形)跟地面垂直的:~井。(2)(形)从上到下的;从前到后的:画一条~线|~着再挖一道沟。(3)(动)使物体跟地面垂直:~电线杆。(4)(名)(~儿)汉字的笔画;形状是“|”。(5)〈书〉(名)年轻的仆人:~子。