jìn jiē
jìn gǔ
jìn jiē
jìn dǐng
jìn cí
jìn tiē
jìn shēn
jìn jí
jìn jù
jìn shòu
jìn shèng
jìn zhí
jìn hào
jìn jīng
jìn fēng
jìn wáng
jìn bāng
jìn zhì
jìn shēn
jìn mù
jìn jiàn
jìn jí
jìn shēng
jìn nián
jìn shí
jìn shù
jìn míng
jìn yè
mù shù
jiǎ shù
niè shù
tī shù
héng shù
jiǎo shù
tī shù
xiǎo shù
yǎn shù
tóng shù
jiāo shù
fù shù
pǐ shù
nèi shù
ráo shù
cūn shù
qiáo shù
zǎng shù
fà shù
zōu shù
jiàn shù
jiàn shù
ān shù
ér shù
sī shù
huá shù
chù shù
bī shù
jié shù
jí shù
jué shù
èr shù
sì shù
zéi shù
biāo shù
jiān shù
kuáng shù
dào shù
jìn shù
nà shù
nì shù
jié shù
fàn shù
qún shù
tóng shù
quán shù
dāng shù
pú shù
qiáng shù
chán shù
huàn shù
bì shù
hūn shù
bì shù
yān shù
zhí shù
juē shù
qī shù
⒈ 《左传。成公十年》:“晋侯梦大厉……公疾病,求医于秦。参见“二竖”。
引秦伯使医缓为之。未至,公梦疾为二竖子,曰:‘彼,良医也,惧伤我,焉逃之?’其一曰:‘居肓之上,膏之下,若我何?’医至,曰:‘疾不可为也,在肓之上,膏之下,攻之不可,达之不及,药不至焉,不可为也。’”
后以“晋竖”称病魔。 唐张说《拨川郡王碑》:“积战多疮,累劳生疹,恩命尚药,驰往诊之,晋竖以深, 秦医无及。”
前蜀韦庄《卧重疾有题》诗:“胸中疑晋竖,耳下鬭殷牛。”
1.周朝国名(前11世纪中叶—前4世纪中叶)。在今山西、河北南部一带。被韩、赵、魏三家所灭。
2.朝代名。1.(265—316)。司马炎灭魏后建立。建都洛阳,国号晋,史称西晋。为匈奴人刘聪所灭。后司马睿在建康(今江苏南京)重建晋朝(317—420),史称东晋。为刘裕所灭。西晋、东晋合称两晋。2. 五代之一(936—946)。石敬瑭勾结契丹灭后唐建立。建都汴(今河南开封),国号晋,史称后晋。为契丹所灭。
3.山西的别称。
4.进;升:~见。~级。
竖读音:shù竖(1)(形)跟地面垂直的:~井。(2)(形)从上到下的;从前到后的:画一条~线|~着再挖一道沟。(3)(动)使物体跟地面垂直:~电线杆。(4)(名)(~儿)汉字的笔画;形状是“|”。(5)〈书〉(名)年轻的仆人:~子。