mù tián
mù shù
mù cuì
mù shǒu
mù mǎ
mù bāo
mù quǎn
mù lìng
mù yě
mù gōng
mù cǎo
mù yáng
mù nú
mù qū
mù zǎi
mù dí
mù zì
mù jiān
mù zǐ
mù qún
mù cáo
mù xīn
mù mí
mù dī
mù cháng
mù gōng
mù fàng
mù dì
mù xiào
mù sī
mù tóng
mù mín
mù shì
mù shēn
mù dú
mù chǎng
mù bó
mù qún
mù hù
mù chǎng
mù gē
mù qí
mù suǒ
mù zhǔ
mù xù
mù sù
mù dīng
mù dào
mù chú
mù shù
mù niú
mù ér
mù yǔ
mù fù
mù yú
mù guī
mù zhèng
mù rén
mù shī
mù yǎng
mù fū
mù shī
mù xiāng
mù yè
mù yuàn
ráo shù
ān shù
jiàn shù
tī shù
huá shù
yǎn shù
nà shù
sì shù
tóng shù
biāo shù
huàn shù
jiǎ shù
yān shù
zhí shù
dào shù
qún shù
jié shù
zéi shù
hūn shù
dāng shù
nèi shù
chán shù
niè shù
bì shù
jiāo shù
pǐ shù
fà shù
juē shù
sī shù
kuáng shù
jiān shù
jiǎo shù
bī shù
quán shù
jié shù
mù shù
héng shù
pú shù
chù shù
jí shù
qiáo shù
tóng shù
jué shù
zōu shù
xiǎo shù
jìn shù
qī shù
nì shù
fù shù
èr shù
zǎng shù
fàn shù
qiáng shù
cūn shù
ér shù
jiàn shù
bì shù
tī shù
⒈ 亦作“牧竪”。牧奴;牧童。
引《楚辞·天问》:“有扈牧竖,云何而逢?”
《汉书·刘向传》:“自古至今,葬未有盛如始皇者也,数年之间,外被项籍之灾,内离牧竖之祸,岂不哀哉!”
宋陆游《识愧》诗:“几年羸疾卧家山,牧竪樵夫日往还。”
《明史·刘基传》:“初, 太祖以韩林儿称宋后,遥奉之。岁首,中书省设御座行礼, 基独不拜,曰:‘牧竖耳,奉之何为?’”
郭沫若《中国史稿》第二编第一章:“启讨灭了有扈氏后,就罚他们作‘牧竖’(牧奴)。”
牧牛羊的童子。宋.陆游〈秋晚闲步邻曲以予近尝卧病皆欣然迎劳〉诗:「放翁病起出门行,绩女窥篱牧竖迎。」也作「牧童」。
牧mù(动)放牧;畜牧:~草|~场|~奴|~人|~羊|~业。
竖读音:shù竖(1)(形)跟地面垂直的:~井。(2)(形)从上到下的;从前到后的:画一条~线|~着再挖一道沟。(3)(动)使物体跟地面垂直:~电线杆。(4)(名)(~儿)汉字的笔画;形状是“|”。(5)〈书〉(名)年轻的仆人:~子。