tǐ tiē
tǐ jié
tǐ yè
tǐ zhèng
tǐ dào
tǐ lǐ
tǐ yù
tǐ fū
tǐ xiàng
tǐ yìn
tǐ zǐ
tī ji
tǐ pò
tǐ mào
tǐ sù
tǐ qì
tǐ xíng
tǐ fǎng
tǐ xìng
tǐ zāi
tǐ hòu
tǐ èr
tǐ xīn
tǐ gé
tǐ qiāng
tǐ jī
tǐ yuán
tǐ èr
tǐ lǜ
tǐ fú
tǐ liàng
tǐ shì
tǐ xù
tǐ yàn
tǐ duàn
tǐ xì
tǐ biàn
tǐ nìng
tǐ jiě
tǐ cè
tǐ dìng
tǐ dí
tǐ zhì
tǐ mào
tǐ xíng
tǐ zhēng
tǐ rén
tǐ shī
tǐ tài
tǐ kàn
tǐ ruò
tǐ jí
tǐ sù
tǐ fū
tǐ dé
tǐ chén
tǐ fù
tǐ wù
tǐ zhì
tǐ fēn
tǐ biǎo
tǐ shěn
tǐ fǎ
tǐ rèn
tǐ zhì
tǐ shàng
tǐ tàn
tǐ cè
tǐ zhī
tǐ cái
tǐ cāo
tǐ miàn
tǐ lèi
tǐ miàn
tǐ chá
tǐ wèi
tǐ dù
tǐ qīn
tǐ huà
tǐ xuǎn
tǐ kān
tǐ lǚ
tǐ liàn
tǐ gǔ
tǐ cí
tǐ lì
tǐ liàng
tǐ qì
tǐ liàng
tǐ zhuàng
tǐ liào
tǐ tǒng
tǐ qì
tǐ xiàn
tǐ wàng
tǐ zhòng
tǐ niàn
tǐ hái
tǐ sè
tǐ qū
tǐ xiāng
tǐ shí
tǐ tiē
tǐ luè
tǐ tiān
tǐ yùn
tǐ yàng
tǐ wèi
tǐ xíng
tǐ jiàn
tǐ huì
tǐ wù
tǐ guó
tǐ xiàn
tǐ jú
tǐ nèi
tǐ lì
tǐ liáo
tǐ xī
tǐ shì
tǐ yǔ
chéng xiàn
dà xiàn
shàng xiàn
bù xiàn
zhì xiàn
héng xiàn
bō xiàn
chuí xiàn
jiàn xiàn
dé xiàn
qiān xiàn
jué xiàn
lián xiàn
fǎ xiàn
tǐ xiàn
dào xiàn
guān xiàn
chì xiàn
èr xiàn
tái xiàn
fèng xiàn
tiān xiàn
yì xiàn
fù xiàn
jù xiàn
hóng xiàn
chí xiàn
bǐng xiàn
gāng xiàn
jūn xiàn
guǐ xiàn
lì xiàn
cháo xiàn
líng xiàn
jiǎn xiàn
móu xiàn
nán xiàn
nǐ xiàn
fǔ xiàn
niè xiàn
shí xiàn
fù xiàn
zhāng xiàn
gǔ xiàn
dōu xiàn
guó xiàn
cháng xiàn
bāng xiàn
shū xiàn
diǎn xiàn
jǐn xiàn
fēng xiàn
⒈ 依据,取法。
引南朝梁刘勰《文心雕龙·辩骚》:“固知《楚辞》者,体宪于三代,而风雅于战国,乃《雅》《颂》之博徒,而词赋之英杰也。”
取法,作为规范。
1. 人、动物的全身:身体。体重。体温。体质。体征(医生在检查病人时所发现的异常变化)。体能。体貌。体魄(体格和精力)。体育。体无完肤。
2. 身体的一部分:四体。五体投地。
3. 事物的本身或全部:物体。主体。群体。
4. 物质存在的状态或形状:固体。液体。体积。
5. 文章或书法的样式、风格:体裁(文学作品的表现形式,可分为诗歌,散文,小说,戏剧等)。文体(文章的体裁,如“骚体”、“骈体”、“旧体诗”)。字体。
6. 事物的格局、规矩:体系。体制。
7. 亲身经验、领悟:体知(亲自查知)。体味。身体力行(xíng )。
8. 设身处地为人着想:体谅。体贴。体恤。
9. 与“用”相对。“体”与“用”是中国古典哲学的一对范畴,指“本体”和“作用”。一般认为“体”是最根本的、内在的;“用”是“体”的外在表现。
宪读音:xiàn宪(1)(名)〈书〉法令:~令。(2)(名)宪法:~章。