tǐ dé
tǐ gǔ
tǐ lǜ
tǐ lǚ
tǐ biǎo
tǐ niàn
tǐ sù
tǐ liàng
tǐ zhòng
tǐ shì
tǐ zhì
tǐ zhī
tǐ tiē
tǐ xī
tǐ xiàn
tǐ yàn
tǐ fū
tǐ zhì
tǐ shī
tǐ xiāng
tǐ cè
tǐ jí
tǐ zhì
tǐ jiàn
tǐ wèi
tǐ miàn
tǐ tiān
tǐ liàn
tǐ wàng
tǐ dù
tǐ duàn
tǐ fū
tǐ liáo
tǐ shì
tǐ fēn
tǐ chén
tǐ èr
tǐ mào
tǐ qiāng
tǐ sè
tǐ yǔ
tǐ hòu
tǐ tiē
tǐ xiàn
tǐ fǎ
tǐ wù
tǐ huì
tǐ shàng
tǐ xīn
tǐ zhuàng
tǐ qì
tǐ yuán
tǐ kàn
tǐ biàn
tǐ èr
tǐ chá
tǐ jī
tǐ miàn
tǐ xù
tǐ yù
tǐ tàn
tǐ qīn
tǐ huà
tǐ rén
tǐ wèi
tǐ nìng
tǐ liào
tǐ fú
tǐ lèi
tǐ cái
tǐ jié
tǐ shí
tǐ yàng
tǐ guó
tǐ wù
tǐ zhèng
tǐ cāo
tǐ zhēng
tǐ rèn
tī ji
tǐ tǒng
tǐ gé
tǐ dào
tǐ dí
tǐ lì
tǐ tài
tǐ luè
tǐ sù
tǐ cè
tǐ zǐ
tǐ cí
tǐ xíng
tǐ fù
tǐ mào
tǐ zāi
tǐ qì
tǐ liàng
tǐ lì
tǐ yùn
tǐ qì
tǐ xì
tǐ qū
tǐ xuǎn
tǐ xíng
tǐ jiě
tǐ hái
tǐ ruò
tǐ lǐ
tǐ nèi
tǐ dìng
tǐ jú
tǐ xiàng
tǐ yè
tǐ xíng
tǐ pò
tǐ fǎng
tǐ shěn
tǐ liàng
tǐ xìng
tǐ kān
tǐ yìn
shān fū
liè fū
níng fū
fà fū
dōu fū
rùn fū
lòu fū
wán fū
rǒng fū
shuò fū
luǒ fū
yún fū
huā fū
màn fū
bīng fū
shù fū
lún fū
dì fū
jī fū
mí fū
mù fū
qīng fū
tǐ fū
chán fū
qiè fū
fēng fū
bō fū
xuě fū
pí fū
shì fū
luǒ fū
kè fū
jī fū
hán fū
chēng fū
体肤tǐfū
(1) 偏义复词。偏在“本”上,指肚肠
(好工具.)英stomach;abdomen⒈ 身体和皮肤。亦指躯体。
引《孟子·告子下》:“故天将降大任於是人也,必先苦其心志,劳其筋骨,饿其体肤,空乏其身,行拂乱其所为。”
《新唐书·韩愈传》:“王公士人奔走膜唄,至为夷法灼体肤,委珍贝,腾沓係路。”
贺敬之《雷锋之歌》五:“阶级体肤的每一个毛孔--都寄托了你火一样的热爱。”
1. 人、动物的全身:身体。体重。体温。体质。体征(医生在检查病人时所发现的异常变化)。体能。体貌。体魄(体格和精力)。体育。体无完肤。
2. 身体的一部分:四体。五体投地。
3. 事物的本身或全部:物体。主体。群体。
4. 物质存在的状态或形状:固体。液体。体积。
5. 文章或书法的样式、风格:体裁(文学作品的表现形式,可分为诗歌,散文,小说,戏剧等)。文体(文章的体裁,如“骚体”、“骈体”、“旧体诗”)。字体。
6. 事物的格局、规矩:体系。体制。
7. 亲身经验、领悟:体知(亲自查知)。体味。身体力行(xíng )。
8. 设身处地为人着想:体谅。体贴。体恤。
9. 与“用”相对。“体”与“用”是中国古典哲学的一对范畴,指“本体”和“作用”。一般认为“体”是最根本的、内在的;“用”是“体”的外在表现。
肤读音:fū肤fū(名)皮肤:切~之痛。