tǐ hòu
tǐ rèn
tǐ fǎ
tǐ tiē
tǐ jiàn
tǐ qiāng
tǐ lèi
tǐ chá
tǐ zhì
tǐ xíng
tǐ xù
tǐ miàn
tǐ qì
tǐ dào
tǐ luè
tǐ jí
tǐ gé
tǐ shì
tǐ yàn
tǐ fū
tǐ lì
tǐ mào
tǐ dìng
tǐ zhèng
tǐ yàng
tǐ qì
tǐ cí
tǐ jiě
tǐ zāi
tǐ zhì
tǐ liàng
tǐ èr
tǐ miàn
tǐ dí
tǐ dù
tǐ xiàn
tǐ yǔ
tǐ nèi
tǐ rén
tǐ cāo
tǐ yìn
tǐ xìng
tǐ zhì
tǐ xíng
tǐ sè
tǐ zhuàng
tǐ kàn
tǐ lǚ
tǐ lǜ
tǐ fú
tǐ shī
tǐ tiē
tǐ tài
tǐ shì
tǐ dé
tǐ wèi
tǐ tiān
tǐ jī
tǐ zhī
tǐ fǎng
tǐ cè
tǐ kān
tǐ huì
tǐ pò
tǐ cè
tǐ xiàn
tǐ xī
tǐ jú
tǐ nìng
tǐ fù
tǐ sù
tǐ fēn
tǐ xíng
tǐ jié
tǐ sù
tǐ wèi
tǐ ruò
tǐ hái
tǐ shí
tǐ yè
tǐ cái
tǐ wàng
tǐ xuǎn
tǐ xì
tǐ liàn
tǐ lǐ
tǐ duàn
tǐ shàng
tǐ zhòng
tǐ biàn
tǐ zhēng
tǐ yù
tǐ liàng
tǐ huà
tǐ liàng
tǐ yuán
tǐ yùn
tǐ tàn
tǐ chén
tǐ liào
tǐ xiàng
tǐ xiāng
tǐ tǒng
tǐ shěn
tī ji
tǐ qū
tǐ mào
tǐ liáo
tǐ niàn
tǐ gǔ
tǐ qì
tǐ zǐ
tǐ wù
tǐ xīn
tǐ èr
tǐ fū
tǐ lì
tǐ guó
tǐ biǎo
tǐ wù
tǐ qīn
bái rén
sān rén
huái rén
tóng rén
chéng rén
shēng rén
zhì rén
guǒ rén
chuí rén
fǔ rén
xìng rén
mǐn rén
má rén
zǎo rén
dūn rén
huáng rén
zhàng rén
xiū rén
lì rén
chún rén
chún rén
róu rén
bù rén
hóng rén
lián rén
guā rén
qiān rén
chù rén
dǎo rén
lǎn rén
qīn rén
ān rén
huáng rén
yǎng rén
yǎn rén
xián rén
méi rén
bó rén
dāng rén
lóng rén
shā rén
cí rén
táo rén
pān rén
dài rén
zéi rén
dǔ rén
guī rén
mài rén
hé rén
sōng rén
kuān rén
dà rén
yǐ rén
tǐ rén
tóng rén
jī rén
lǚ rén
zhì rén
wēn rén
⒈ 躬行仁道。参见“履仁”。
引《易·乾》:“君子体仁,足以长人。”
孔颖达疏:“言君子之人,体包仁道,汎爱施生,足以尊长於人也。”
宋曾巩《到任谢职司诸官员状》:“伏遇某官体仁为任,充美在躬。”
清戴震《原善》下:“君子体仁以修身,则行修也。”
1. 人、动物的全身:身体。体重。体温。体质。体征(医生在检查病人时所发现的异常变化)。体能。体貌。体魄(体格和精力)。体育。体无完肤。
2. 身体的一部分:四体。五体投地。
3. 事物的本身或全部:物体。主体。群体。
4. 物质存在的状态或形状:固体。液体。体积。
5. 文章或书法的样式、风格:体裁(文学作品的表现形式,可分为诗歌,散文,小说,戏剧等)。文体(文章的体裁,如“骚体”、“骈体”、“旧体诗”)。字体。
6. 事物的格局、规矩:体系。体制。
7. 亲身经验、领悟:体知(亲自查知)。体味。身体力行(xíng )。
8. 设身处地为人着想:体谅。体贴。体恤。
9. 与“用”相对。“体”与“用”是中国古典哲学的一对范畴,指“本体”和“作用”。一般认为“体”是最根本的、内在的;“用”是“体”的外在表现。
仁读音:rén[ rén ]1. 一种道德范畴,指人与人相互友爱、互助、同情等:仁义(a.仁爱与正义;b.通情达理,性格温顺,能为别人着想)。仁爱。仁政。仁人志士(仁爱有节操的人)。仁义礼智(儒家的伦理思想)。仁至义尽。一视同仁(同样看待,不分厚薄)。
2. 果核的最内部分或其他硬壳中可以吃的部分:核桃仁儿。
3. 姓。