cán huì
cán fú
cán zuì
cán wǎn
cán jì
cán gǎn
cán huì
cán xiū
cán miǎn
cán zhèn
cán tiǎn
cán bào
cán jiù
cán zhuó
cán hài
cán jǔ
cán chàng
cán tì
cán hǎi
cán dé
cán qǐ
cán nǎn
cán kǎi
cán bù
cán yán
cán fèn
cán kuì
cán jīng
cán dīng
cán chǐ
cán zuò
cán xìng
cán nǜ
cán hún
cán yǐn
cán jí
cán qiè
cán kuì
cán hé
cán huáng
cán sè
cán nù
cán fù
cán lìn
cán zè
cán hèn
cán huáng
cán shùn
cán niǔ
cán fú
cán hàn
cán nè
cán bēi
cán jù
cán tàn
cán xiè
cán sǒng
cán cè
cán nǎn
cán jué
cán cù
cán huǐ
cán lì
cán tiǎn
cán fèn
cán jù
jiǒng huáng
sǒng huáng
páng huáng
jīng huáng
qī huáng
shū huáng
zhān huáng
kuì huáng
kuāng huáng
jù huáng
jìng huáng
gū huáng
cāng huáng
kǒng huáng
huí huáng
cāng huáng
qiào huáng
huí huáng
jīng huáng
xī huáng
qī huáng
cǎn huáng
mí huáng
zhāng huáng
āi huáng
hài huáng
zhàn huáng
chí huáng
bēi huáng
xiōng huáng
chéng huáng
xī huáng
yōu huáng
zhāng huáng
zhèn huáng
cán huáng
chuàng huáng
⒈ 亦作“惭皇”。羞愧惶恐。
引南朝梁简文帝《答徐摛书》:“竟不能黜邪进善,少助国章,献可替否,仰裨圣政,以此惭惶,无忘夕惕。”
宋谢翱《送袁太初归剡原袁来杭宿传法寺》诗:“出门择语归计餐,顾忌惭皇无不有。”
明沉德符《野获编·内阁三·宰相对联》:“先是, 华亭公罢相归,其堂联云:‘庭训尚存,老去敢忘佩服;国恩未报,归来犹抱惭惶。’”
鲁迅《热风·估<学衡>》:“倘使字句未通的人也算是国粹的知己,则国粹更要惭惶煞人!”
惭愧惶恐。