cán chǐ
cán zhuó
cán fú
cán kǎi
cán jí
cán fèn
cán bēi
cán niǔ
cán kuì
cán jǔ
cán qǐ
cán xiū
cán fèn
cán lì
cán fù
cán xiè
cán sǒng
cán hé
cán gǎn
cán jì
cán jiù
cán hǎi
cán zhèn
cán dé
cán huì
cán zè
cán jù
cán dīng
cán nǎn
cán shùn
cán kuì
cán bù
cán jù
cán jīng
cán hún
cán hài
cán hàn
cán zuì
cán tiǎn
cán hèn
cán tiǎn
cán zuò
cán yán
cán chàng
cán xìng
cán huáng
cán cù
cán nǜ
cán nǎn
cán nù
cán lìn
cán huáng
cán bào
cán jué
cán huǐ
cán huì
cán nè
cán fú
cán miǎn
cán tàn
cán yǐn
cán cè
cán tì
cán qiè
cán wǎn
cán sè
jīng kuì
huāng kuì
bào kuì
tǎo kuì
xùn kuì
bù kuì
xiū kuì
kě kuì
fù kuì
tiǎn kuì
tòng kuì
huái kuì
mǐn kuì
cán kuì
shé kuì
rěn kuì
mò kuì
huáng kuì
mào kuì
wú kuì
nǎn kuì
fā kuì
gǎn kuì
fèn kuì
yú kuì
zhà kuì
jiù kuì
sǒng kuì
lián kuì
zhuī kuì
bēng kuì
chǐ kuì
cǎn kuì
yí kuì
miǎn kuì
yǒu kuì
惭愧cánkuì
(1) 因(.好工具)有缺点或错误而感到不安;羞愧
英be shamed(2) 幸运,侥幸
例那王俊得知这个消息,叫声惭愧,幸而预先走脱了。——《荡寇志》英lucky⒈ 亦作“慙媿”。亦作“慙愧”。
⒉ 因有缺点、错误或未能尽责等而感到不安或羞耻。
引《国语·齐语》:“是故大国慙媿,小国附协。”
《汉书·贡禹传》:“自念终亡以报厚德,日夜慙愧而已。”
《南史·孝义传上·韩係伯》:“隣人惭愧,还所侵地,躬往谢之。”
《警世通言·杜十娘怒沉百宝箱》:“目今正值空乏,不能相济,惭愧!惭愧!”
巴金《哑了的三角琴》:“说来惭愧,我们所答应他的事情并不曾做到。”
⒊ 感幸之词。意为多谢、难得、侥幸。
引唐王绩《过酒家》诗之五:“来时长道貰,惭愧酒家胡。”
唐元稹《长滩梦李绅》诗:“慙媿梦魂无远近,不辞风雪到长滩。”
宋苏轼《浣溪沙》词:“惭愧今年二麦丰,千畦翠浪舞晴空。”
元张寿卿《红梨花》第一折:“小生惭愧,有缘遇这箇小娘子。”
《儒林外史》第三八回:“郭孝子扒起来,老虎已是不见,説道:‘惭愧!我又经过了这一番!’”
羞愧。