chàng lǜ
chàng yì
chàng yǎn
chàng yún
chàng zōu
chàng jiào
chàng tàn
chàng bái
chàng qiāng
chàng mén
chàng háo
chàng sòng
chàng shuāi
chàng gē
chàng chóu
chàng shǒu
chàng niàn
chàng chóu
chàng shēng
chàng hùn
chàng dǎo
chàng kǎi
chàng yuè
chàng chóu
chàng yǐng
chàng bài
chàng shàn
chàng yín
chàng nuò
chàng gōng
chàng duàn
chàng hǎo
chàng gōng
chàng hào
chàng xì
chàng dì
chàng luàn
chàng lǐ
chàng dào
chàng míng
chàng hè
chàng zhuàn
chàng zhēn
chàng sà
chàng lǐ
chàng chén
chàng yǐn
chàng pàn
chàng mǎo
chàng tóu
chàng shǒu
chàng míng
chàng hū
chàng shū
chàng yáng
chàng jī
chàng dào
chàng móu
chàng ruò
chàng huàn
chàng cí
chàng jīng
chàng lòu
chàng xiǎo
chàng cí
chàng shēn
chàng běn
chàng yán
chàng shī
chàng kǒu
chàng zào
chàng hē
chàng shǐ
chàng xí
chàng yì
chàng yú
chàng yóu
chàng xiān
chàng rě
chàng hǒu
chàng suí
chàng yú
chàng piān
chàng jí
⒈ 宋代的一种说唱艺术。演唱兼具诸家腔谱的“赚”曲。
引宋灌圃耐得翁《都城纪胜·瓦舍众伎》:“唱赚在京师日有缠令、缠达:有引子、尾声为‘缠令’;引子后只以两腔互迎,循环间用者,为‘缠达’。中兴后, 张五牛大夫因听动鼓板中,又有四片太平令,或赚鼓板,遂撰为‘赚’……凡赚最难,以其兼慢曲、曲破、大曲、嘌唱耍令、番曲、叫声诸家腔谱也。”
况周颐《蕙风词话续编》卷一:“右词数闋,当时踢毬唱赚之法,藉存概略,犹有风雅之遗意焉。”
宋代的一种说唱艺术。以兼慢曲、曲破、大曲、小唱、耍令、蕃曲、叫声诸家的腔谱,故难度极高。
唱chàng(1)(动)口中发出(乐音);依照乐律发出声音:~歌|演~。(2)(动)大声叫:鸡~三遍。(3)(名)(~儿)歌曲;唱词:小~。(4)姓。
赚读音:zhuàn,zuàn[ zhuàn ]1.获得利润:~钱。
2.利润:做买卖总是有~有赔。
3.〈方〉挣:干一天活~不了几个钱。