chàng huàn
chàng dì
chàng hùn
chàng zhēn
chàng gōng
chàng chóu
chàng hè
chàng yáng
chàng shēn
chàng chóu
chàng yín
chàng yú
chàng yán
chàng hào
chàng chén
chàng mǎo
chàng shū
chàng qiāng
chàng bái
chàng zhuàn
chàng mén
chàng yǐng
chàng chóu
chàng xí
chàng yóu
chàng yuè
chàng dǎo
chàng tóu
chàng sà
chàng jī
chàng lòu
chàng jí
chàng suí
chàng ruò
chàng yún
chàng yì
chàng zào
chàng hē
chàng piān
chàng jīng
chàng zōu
chàng hǎo
chàng yǎn
chàng lǐ
chàng tàn
chàng yǐn
chàng lǐ
chàng shǒu
chàng míng
chàng gōng
chàng shǐ
chàng nuò
chàng luàn
chàng hū
chàng rě
chàng cí
chàng niàn
chàng xì
chàng háo
chàng kǎi
chàng sòng
chàng cí
chàng dào
chàng yú
chàng shī
chàng kǒu
chàng shàn
chàng dào
chàng shǒu
chàng duàn
chàng shuāi
chàng móu
chàng hǒu
chàng gē
chàng bài
chàng lǜ
chàng pàn
chàng shēng
chàng běn
chàng yì
chàng xiān
chàng xiǎo
chàng jiào
chàng míng
⒈ 宋代说唱文学之一。 宋时说话人有小说、说经、讲史书、合生四家。合生中有以说诨话为名的,叫唱诨。参阅宋孟元老《东京梦华录·京瓦伎艺》、 宋周密《武林旧事·诸色伎艺人》。
引明陶宗仪《辍耕录·院本名目》:“唐有传奇; 宋有戏曲、唱諢、词説; 金有院本、杂剧、诸宫调。”
唱chàng(1)(动)口中发出(乐音);依照乐律发出声音:~歌|演~。(2)(动)大声叫:鸡~三遍。(3)(名)(~儿)歌曲;唱词:小~。(4)姓。
诨读音:hùn诨hùn(动)戏谑;开玩笑。