lóng lǜ
lóng jiù
lóng gù
lóng mǎn
lóng chōng
lóng miǎn
lóng qǐ
lóng jīn
lóng tài
lóng yáo
lóng měi
lóng wū
lóng jùn
lóng rè
lóng liè
lóng jī
lóng jí
lóng gǔ
lóng xiǎn
lóng zhèn
lóng pàn
lóng bì
lóng zhōng
lóng kū
lóng rán
lóng yáo
lóng fù
lóng fú
lóng wā
lóng mǔ
lóng shì
lóng gōng
lóng yì
lóng bèi
lóng dòng
lóng dé
lóng hán
lóng gàn
lóng zhǔn
lóng yīn
lóng lóng
lóng báo
lóng miǎo
lóng yǔ
lóng guì
lóng zōng
lóng kuàng
lóng mì
lóng huà
lóng jī
lóng zuò
lóng gāo
lóng qíng
lóng hù
lóng lì
lóng yán
lóng lǐ
lóng dōng
lóng yào
lóng qìng
lóng rǔ
lóng rén
lóng sī
lóng zhǐ
lóng xíng
lóng tì
lóng fēng
lóng yuè
lóng qióng
lóng dǐ
lóng jùn
lóng fèi
lóng hòu
lóng jìng
lóng zhòng
lóng xìng
lóng xīng
lóng shèng
lóng míng
lóng jǐng
lóng xíng
lóng bō
lóng miǎo
lóng xī
lóng jì
lóng ēn
lóng hè
lóng xiàng
lóng dūn
lóng chāng
lóng qióng
lóng wàng
lóng gǔ
lóng jì
lóng yǒng
lóng shī
lóng chóng
lóng juàn
lóng cháng
lóng bó
lóng bǐ
lóng zhōu
lóng jué
lóng kuā
lóng yòu
lóng kōng
kāi dōng
mò dōng
hè dōng
jiǔ dōng
zhòng dōng
lì dōng
pū dōng
lóng dōng
wò dōng
wēi dōng
sān dōng
bāng dōng
yíng dōng
shàng dōng
gàn dōng
bēng dōng
mài dōng
zhèng dōng
zhē dōng
lián dōng
yán dōng
dà dōng
zhōng dōng
shèng dōng
miǎo dōng
mài dōng
xuán dōng
shōu dōng
jù dōng
níng dōng
gǔ dōng
hé dōng
guò dōng
dīng dōng
bēng dōng
hán dōng
nài dōng
jì dōng
māo dōng
mén dōng
kè dōng
yù dōng
líng dōng
mèng dōng
cán dōng
qióng dōng
mù dōng
mén dōng
líng dōng
kuǎn dōng
fáng dōng
shēn dōng
chū dōng
nuǎn dōng
mén dōng
rěn dōng
èr dōng
yuè dōng
隆冬lóngdōng
(1) 严冬;冬天最冷的一段时期
例观其字势,疏瘦如隆冬枯树。——《晋书·王献之传赞》英midwinter;the depth of winter⒈ 深冬。
引汉司马相如《上林赋》:“其南则隆冬生长,踊水跃波。”
宋杨万里《初食太原生葡萄时十二月二日》诗:“隆冬压架无人摘,雪打冰封不曾拆。”
清沉复《浮生六记·坎坷记愁》:“隆冬无裘,挺身而过。”
郭小川《刻在北大荒的土地上》诗:“永远记住这个时间吧:一九五四年隆冬时分,北风早已吹裂大地,冰雪正封闭着古老的柴门。”
严冬。
1.盛大:~重。
2.兴盛:兴~。
3.深厚;程度深:~情厚谊。~冬。
4.凸起:~起。
冬读音:dōng冬dōng(1)(名)一年的第四个季节:~季。(2)姓。(3)(拟)敲鼓或敲门等声音:鼓声~~。