wò dǐ
wò jí
wò lóng
wò dǎo
wò zhì
wò zhèn
wò chē
wò fú
wò gǔ
wò yǐn
wò hǔ
wò fān
wò pù
wò shè
wò dān
wò dōng
wò bīng
wò pù
wò zhé
wò yī
wò jiǎn
wò bēi
wò qǐ
wò jiǎ
wò tà
wò chǔ
wò bìng
wò nèi
wò hù
wò yǐ
wò chuáng
wò gǔ
wò fáng
wò shì
wò rù
wò yún
wò cán
wò chuáng
wò fān
wò xuě
miù lóng
zhú lóng
pán lóng
liǎng lóng
bái lóng
lái lóng
tǔ lóng
pán lóng
tuán lóng
zhōng lóng
xún lóng
zhuō lóng
chéng lóng
téng lóng
gōng lóng
zhé lóng
gàn lóng
hàn lóng
wò lóng
zī lóng
kǒng lóng
bō lóng
jiàn lóng
máo lóng
ā lóng
shén lóng
tuó lóng
shā lóng
luán lóng
zǔ lóng
zhōng lóng
yù lóng
hé lóng
qún lóng
péng lóng
huàn lóng
yì lóng
tóng lóng
bō lóng
huái lóng
jiāo lóng
nuò lóng
fú lóng
cóng lóng
shēng lóng
hé lóng
yǔ lóng
qīng lóng
yù lóng
cāng lóng
jiàng lóng
niè lóng
bí lóng
yīng lóng
hài lóng
pān lóng
chì lóng
wèi lóng
jiǎo lóng
yún lóng
qián lóng
jiǔ lóng
qiú lóng
shān lóng
rán lóng
yī lóng
shuì lóng
wū lóng
lí lóng
shuāng lóng
bā lóng
chē lóng
ná lóng
lǎo lóng
guī lóng
hēi lóng
bān lóng
xiá lóng
jiāo lóng
cháng lóng
jǐng lóng
jū lóng
lāo lóng
shí lóng
huáng lóng
qí lóng
dú lóng
bì lóng
shuǐ lóng
shāng lóng
kàng lóng
huà lóng
yuè lóng
guà lóng
cuì lóng
gǔn lóng
ní lóng
hóng lóng
wǔ lóng
yuán lóng
lǎn lóng
cāng lóng
chéng lóng
sān lóng
huǒ lóng
chī lóng
záo lóng
yīn lóng
jiǎ lóng
mǎ lóng
tóu lóng
gǔ lóng
kuí lóng
jiāo lóng
bān lóng
yóu lóng
mí lóng
kūn lóng
huái lóng
jīn lóng
jīng lóng
qǐ lóng
jià lóng
ní lóng
zhēng lóng
liù lóng
shí lóng
nào lóng
rén lóng
hǎi lóng
gōu lóng
bó lóng
jiǔ lóng
bān lóng
chuō lóng
xiǎo lóng
jù lóng
èr lóng
léi lóng
xiàng lóng
dēng lóng
xuān lóng
tuò lóng
yán lóng
kū lóng
zhū lóng
mù lóng
diāo lóng
pá lóng
chí lóng
yú lóng
shòu lóng
méi lóng
zhēn lóng
dì lóng
guāi lóng
tú lóng
shèn lóng
fēi lóng
fú lóng
guò lóng
tiān lóng
jué lóng
zhuó lóng
cì lóng
shuǎ lóng
qián lóng
fēn lóng
chī lóng
fēi lóng
féng lóng
shé lóng
卧龙wòlóng
(1) 比喻隐居或未(好工具.)露头角的杰出人才
英outstanding person who lives in solitude⒈ 喻隐居或尚未崭露头角的杰出人材。
引《三国志·蜀志·诸葛亮传》:“﹝徐庶﹞谓先主曰:‘ 诸葛孔明者,卧龙也,将军岂愿见之乎?’”
《晋书·嵇康传》:“﹝钟会﹞言於文帝曰:‘ 嵇康,卧龙也,不可起,公无忧天下,顾以嵇康为虑耳。’”
唐温庭筠《秘书刘尚书挽歌词》之一:“粉署见飞鵩,玉山猜卧龙。”
清陈之遴《北固山》诗:“饮马几回虚割据,卧龙从古混渔樵。”
⒉ 《汉书·王章传》:“章为诸生学长安,独与妻居。
引章疾病,无被,卧牛衣中,与妻决,涕泣。”
颜师古注:“牛衣,编乱麻为之,即今俗呼为龙具者。”
后因亦以“卧龙”指贫困的人。 唐戎昱《上湖南崔中丞》诗:“举世尽嫌良马瘦,唯君不弃卧龙贫。”
⒊ 形容山势绵延起伏。
引唐钱起《赋得归云送李山人归华山》:“盖影随征马,衣香拂卧龙。”
明高启《萧山尹明府吴越两山亭》诗:“左招舞凤来百里,右顾卧龙横半州。”
⒋ 形容树木或树根盘曲之状。
引北周庾信《同会河阳公新造山池聊得寓目》诗:“暗石疑藏虎,盘根似卧龙。”
宋梅尧臣《寄许越州》诗:“卧龙生茗舌,鼓角催新阳。”
睡卧的龙。
卧wò(1)(动)躺下:~倒|仰~。(2)(动)动物趴下。(3)(名)睡觉用的:~具|~室。
龙读音:lóng龙lóng(1)(名)我国古代传说中的神异动物;能兴云降雨。(2)(名)封建时代作为帝王的象征;也把龙字用在帝王使用的东西上。(3)(名)生物学上指古代一些巨大的爬行动物;如恐龙、翼手龙等。(4)(名)(Lónɡ)姓。